Báo điện tử của báo Nông thôn Ngày nay

Thứ hai, 07/02/2011 17:43

07/02/2011 | 15:19

Có ba người trong cuộc tình này

Nhan biết Hoàn để ý đến mình đã từ lâu. Thói đàn bà đỏng đảnh, Nhan chưa bao giờ cho anh một cơ hội thật rõ ràng. Nhưng thỉnh thoảng cũng làm như vô tình đánh rơi một cử chỉ khiến anh phập phồng hy vọng.

Nhan biết mình đẹp. Có sức hút đàn ông. Quan trọng nhất là cô mới lấy chồng nhưng anh ấy lại bận theo học khóa tiến sỹ 4 năm ở Mỹ. Tâm trạng dền dứ cùng lúc nhiều anh - mà toàn những anh trong mơ của đa số phụ nữ - cho Nhan khá nhiều hưng phấn. Khiến mỗi ngày đến cơ quan của cô là một ngày vui.

Nhan không biết nhiều về Hoàn. Thông tin về anh chỉ gói gọn trong mấy gạch đầu dòng thế này: Là giám đốc một chi nhánh của công ty cô, bất động sản gồm 2 tòa nhà 4 tầng mặt phố lớn cộng với trang trại nghỉ cuối tuần tại Xuân Mai, vợ là một VIP của tập đoàn bưu chính viễn thông.

Hoàn là người nhanh tay rút ví nên quanh anh lúc nào cũng có kha khá fan. Hâm mộ thật cũng có mà để ăn hôi cũng nhiều. Sau này, Nhan còn phát hiện anh là người rất thiếu những động chạm thân thể nữa. Tất nhiên là hiểu theo nghĩa nhẹ nhất của cụm từ này.

Mang tiếng có vợ nhưng Hoàn cũng chả khác đàn ông độc thân là mấy. Vì quan bà đi họp nước trong nước ngoài liên miên. Chả mấy bữa cơm tối có đủ hai người. Phụ nữ trong công ty đều ngậm ngùi với cái cảnh chiều chiều Hoàn lang thang ở các phòng không thiết về nhà. Anh sợ cái cảm giác buồn hiu trong 4 tầng nhà lộng lẫy, cơm canh ô sin nấu từ 4 giờ chiều nguội ngắt.

Có cô bạo miệng khuyên: giải tán đi mà tìm em khác, chả quyền cao chức trọng nhưng mà về nhà có sẵn vợ kèm với cơm dẻo canh ngọt. Đàn ông toàn điểm cộng như thế mà không có nổi cho riêng mình một người phụ nữ nấu cho bát cháo hành khi đau ốm thì hóa ra thua cả… Chí Phèo. Hoàn chỉ cười không bày tỏ ý kiến gì. Dư luận lại xoay chiều: chắc vì mê quá nên không dám dứt đây mà. Cái này thì gần đúng với sự thật. Quá khứ lộng lẫy của chị ấy, của mối tình giữa hai người, vẫn còn khá nhiều giai thoại.

Nhan để lọt vào tai mình không sót giai thoại nào. Vậy nên thâm tâm cô không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình liên quan đến Hoàn, dù cô cũng có cảm tình với anh. Cô biết mình không đủ rộng lượng hay đúng hơn, không đủ “trình” để phớt lờ một quá khứ như thế. Cô không thể chịu nổi cảm giác người tình đến với mình chỉ là vì bị bỏ rơi, bởi một người đàn bà khác.

***

Những cặp chân khóa chặt nhau khước từ chân lý. Nhan kết câu thơ này của Vi Thùy Linh từ thời còn chưa nếm mùi ái tình. Chiếu vào chuyện với Hoàn, Nhan phải thừa nhận độ chính xác của nó.

Chuyến công tác Tuần Châu kết thúc muộn hơn dự định khiến hai người không kịp về Hà Nội vào buổi chiều mà phải lui lại sáng hôm sau. Hôm đó lại đúng sinh nhật Nhan. Không rõ vì sao Hoàn lại biết. Hoàn rủ cô đi bar sau bữa ăn tối. Nhan uống rất khá nhưng tối đó cô có cảm giác hơi chống chếnh. Men rượu làm má cô hồng rực lên, mắt thăm thẳm hơn. Vì nể Hoàn, vì cảm động được một người đàn ông không mấy thân thuộc nhớ đến sinh nhật mình, vì cảm giác cô đơn trong đêm ở một nơi xa lạ… Nhan không rõ lý do nào đẩy nhanh cô ngã vào vòng tay Hoàn đến thế. Cô chỉ mang máng nhớ Hoàn ôm cứng cô trong thang máy, mãnh liệt đặt một nụ hôn cuồng khấu lên cặp môi mềm lả đi vì rượu. Cô thả lỏng hoàn toàn, cho đến khi thấy mình trần truồng trên tấm nệm khách sạn thơm mát …

Có lẽ Hoàn đã thèm muốn Nhan lâu lắm rồi. Anh cuồng nhiệt khóa chặt môi Nhan bằng những nụ hôn day diết. Tay anh vò xoắn cặp vú thanh tân, háo hức tham lam. Nhan mụ mị hết cả đầu óc khi cặp môi dày đầy dục vọng lướt xuống ngực trái cô và rồi mím chặt đầu vú nhỏ xinh, trong khi tay mân mê không rời đầu vú bên kia. Cũng cặp môi ấy một lúc sau Nhan đã thấy nó ở phần dưới cơ thể mình, giờ đã nóng rực ướt đẫm. Cái kiểu vờn vờn của Hoàn khiến Nhan không thể chịu nổi. Anh ập vào trong cô mãnh liệt đến mức trong phút chốc cô trào nước mắt. Chưa có người đàn ông nào ân ái với cô cuồng si và giàu xúc cảm đến thế.

***

Có lần đầu, ắt có lần thứ hai, thứ ba… Nhan bị cơn khát thèm dẫn dắt, không tự chủ được. Có điều lạ, càng thỏa thuê cô càng cảm thấy khao khát. Như thể Hoàn đã điểm trúng một cái gì đó vẫn cồn cào trong cô. Đôi lúc cô quên hẳn mình là gái đã có chồng. Cô cũng mất hẳn sở thích dền dứ đám đàn ông quanh mình. Trái lại, cô mang tâm trạng khổ sở: canh Hoàn.

***

Nhan không mảy may ghen với đám đàn bà quây quanh người tình. Cô biết lòng anh không có họ. Nhưng cô quả là khổ sở với trí tưởng tượng, về tình yêu anh dành cho người vợ VIP. Kể cả đó chỉ là chuyện quá khứ thì cô vẫn thấy như mình bị mất mát ghê gớm. Cô đau đớn với ý nghĩ bàn tay anh từng say mê ve vuốt, cặp môi anh từng đắm đuối hôn… chị ta. Cô tự xát muối vào tim mình bởi cứ ôn lại hoài trong óc một tự thú nho nhỏ của anh, mà cũng là do cô cố tình gợi chuyện. Có một lần hôn chị ấy, anh biết cặp môi này đã không còn là của riêng mình nữa. Bởi chị chưa một lần chủ động hôn lại anh, nhưng lần ấy thì khác... Người đàn bà bội phản không qua mặt được người chồng vốn si mê mình đến tôn thờ. Sau lần đó, tình vợ chồng cứ nguội dần, cho đến khi anh có trong tay đủ bằng chứng để tình yêu pha lê rơi xuống đất.

Nhan không ý thức được rằng, tự cô, đã ngấm ngầm ganh đua với vợ của người tình. Mặc cho anh hết lời thề thốt về mối tình si riêng dành cho cô, Nhan vẫn làm khổ mình bởi những cơn ghen. Tâm trạng lâng lâng khi mới ập vào nhau hoàn toàn biến mất. Nhiều hơn là cảm giác nặng nề, mệt mỏi.

Tại sao em phải khổ thế, Nhan? Câu hỏi của Hoàn không có lời đáp. Vì chính Nhan cũng làm gì biết tìm ra câu trả lời cho tình trạng tấm tức của mình. Cô chỉ biết rằng mình cần có một nhẫn kim cương vì chị ấy thường xuyên đeo một chiếc nhẫn lấp lánh như thế. Cô lao đi học cua tiếng Anh nghe nói bởi chị ấy có khả năng làm việc trực tiếp với đối tác bằng thứ tiếng thông dụng toàn cầu đó.

Nhưng vẫn có những điều cô không thể thay đổi được là bàn tay cô cha mẹ sinh ra không nuột nà, quý tộc như tay chị ấy. Da cô tuy sáng nhưng không có độ trắng tinh đập mạnh thị giác người gặp lần đầu, như chị ấy. Và, cái này mới thật là cơ bản, hương nhụy tình yêu của người đàn ông mà giờ đây cô thấy yêu đến mức đau đớn, hoàn toàn thuộc về chị ấy. Cô không thể làm gì, để delete miền ký ức - mà cô biết rất rõ là vẫn không thôi lấp lánh trong anh. Trong khi cô không thể chung sống với sự thỏa hiệp.

Con người cực đoan ương ngạnh trong cô khiến mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng với chính cô, lan sang cả sự yên tĩnh của tâm hồn anh.

Hàng trăm lần, Hoàn bị dằn vặt bởi cùng một câu hỏi: Có phải nếu bây giờ thay vào em là chị ấy đang nằm trong vòng tay anh, thì anh sẽ thấy hạnh phúc trọn vẹn hơn, đúng không ?

Cô nào phải không có lý. Thâm tâm Hoàn thừa nhận như vậy. Có người đàn ông nào không mơ về một ngọn Lửa Ấm trong ngôi nhà của riêng mình? Nhưng không phải ai cũng may mắn có được điều đó. Vả lại, ngọn lửa bùng lên rực rỡ bên ngoài khung cửa cũng mê hoặc con người ta ghê gớm. Lẽ nào cô không mở lòng tận hưởng điều đó?

Lẽ nào trong cuộc tình của họ, không thể chỉ có hai người ?

Theo Lửa ấm