Bát phở 750.000 đồng và mơ một bữa ăn có thịt!
SGTT.VN - Không ít người nhẹ nhàng chi 10 triệu đồng cho một bữa sáng, 750.000 đồng cho một tô phở, vài chục tỷ đồng mua xe siêu sang… Đối lập là những người còng lưng, dãi nắng dầm mưa suốt ngày mới kiếm được vài ba chục ngàn.
Đó là bức tranh tương phản mà bạn đọc chia sẻ với SGTT sau khi đọc bài “Người Việt tiêu xài lạc quan nhất thế giới”. Trong số rất nhiều ý kiến phản hồi của bạn đọc gửi đến SGTT, chúng tôi xin trích đăng một số ý kiến.
Bữa ăn sáng 10 triệu
Những hình ảnh tương phản như này ngày càng xuất hiện nhiều trong xã hội chúng ta. Ảnh: minh họa |
Nhiều người giàu lên một cách nhanh chóng, dễ dàng bằng những cách không bình thường, không minh bạch. Vì kiếm tiền quá dễ nên họ tiêu xài phung phí, chỉ quen dùng hàng hiệu, trong khi đó, những đồng ngoại tệ của ta được chắt chiu từ xuất khẩu gạo, cà phê, thuỷ sản… lại đang phải dùng để chi trả cho những món hàng hạng sang đó.
Chúng ta nói năm 2010 nhập siêu 12,6 tỷ USD nhưng thực chất những chiếc ô tô siêu sang, điện thoại, laptop “khủng”… đã chiếm số lượng tiền không hề nhỏ trong tổng số 12,6 tỷ USD đó.
Đối với người nghèo, được ăn một bữa thịt đã là xa xỉ. Nhưng đối với người giàu thì họ coi đó là điều bình thường. Một bát phở 650.000 đồng (thậm chi 750.000 đồng, BT), hay trả 10 triệu đồng cho một bữa ăn sáng. Một người giàu kiếm tiền quá dễ nếu không chi tiền cho những việc đó họ sẽ không biết dùng tiền để làm gì!? Cho nên xa xỉ chỉ là một khái niệm tương đối.
Nhiều mặt hàng ngoại nhập là thành tựu của khoa học kỹ thuật nên đương nhiên nếu được tiếp cận, sử dụng thì không ai là không mê. Nhưng cạnh đó còn có tâm lý thích thể hiện đẳng cấp, thích chơi trội. Người Việt Nam có nhược điểm là thích đua tranh, hãnh tiến. Người khác dùng hàng hiệu mà mình chưa dùng là cảm thấy thua kém, “quê một cục” nên phải cố cho bằng được.
Trong xã hội hiện nay, nhóm người giàu mới nổi tuy thực lực chưa mạnh nhưng cũng sẵn sàng bỏ tiền mua xe xịn, thậm chí vay nợ để mua. Chủ doanh nghiệp mặc dù nợ đầm đìa vẫn “diện” xe sang như thường. Căn bệnh hình thức này mọi người đều biết nhưng không phải ai cũng tránh được.
Nguyễn Hoài Nam
Thu nhập thấp, lấy tiền ở đâu ra mà nhiều thế?
Chỉ những người kiếm ra tiền nhiều thì mới dám ăn nhậu mệt mỏi và xài sang. Có những người kiếm tiền một cách chân chính, nhưng liệu có ai dám khẳng định rằng 100% người giàu là kiếm tiền một cách chân chính không.
Đôi khi tôi tự hỏi tại sao không ít cán bộ công chức nhà nước lại giàu đến thế, trong khi lương họ không vượt quá con số 10 triệu đồng mỗi tháng... Phần đông còn lại là tầng lớp làm thuê hay làm công ăn lương thì đa phần không dám xài sang và đua đòi. Họ phải tiết kiệm từng đồng, từng hào để trang trải cuộc sống, để bù đắp tất cả các chi phí như: chi phí thuê nhà, ăn uống, cho con cái học hành, bệnh viện và nhiều thứ khác.
Đương nhiên xã hội cũng có những cá nhân giỏi thì việc họ kiếm tiền chân chính và chi tiêu thì cũng là dễ hiểu. Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ thôi, vì nếu Việt Nam mà nhiều người giỏi quá thì xã hội ta đã không chậm phát triển như vậy.
Có đi thật nhiều nơi thì chúng ta mới thấy đất nước Việt Nam mình còn nghèo lắm. Nếu chỉ thấy Hà Nội và Sài Gòn thì cuộc sống không được phản ánh thực chất đâu thưa các bạn. Phải đi nhiều, nhiều nữa để chiêm nghiệm cuộc sống này, xã hội này.
Dương Quang Huy
Dù giàu nhưng người Nhật, người Hàn… vẫn tiết kiệm
Ai cũng biết người Nhật Bản, người Hàn Quốc, cùng một khởi điểm như đất nước mình, nghèo, đi lên từ đống tro tàn sau chiến tranh, nhưng ngày nay họ phát triển như thế, giàu có là thế, họ vẫn tiết kiệm, vẫn sống giản dị, vẫn xài hàng nội, người Hàn Quốc gần như chỉ dùng xe do Hàn Quốc sản xuất. Người Nhật cũng thế.
Còn ở nước ta, một tô phở 35USD vì trong đó có thịt bò nhập khẩu; quần áo, giày dép, nón mũ Trung Quốc, Hàn Quốc ,Tây , Mỹ tràn lan. Các quan chức không là tấm gương tiết kiệm cho dân chúng.
Hiếu Hạnh
Dòng xe siêu sang liên tục được nhập về
Giữa một thế giới tiêu xài hoang phí là một thế giới cần lao mưu sinh. Ảnh: minh họa |
Đừng nói người Việt tiêu xài lạc quan. Chỉ những người không phải đổ mồ hôi xương máu làm ra đồng tiền nên người ta mới tiêu xài hoang phí thôi. Những con người đó chắc ai cũng biết.
Nếu ai đã từng đến những quán bar, vũ trường, massage, nhà hàng, quán nhậu thì sẽ thấy hình ảnh của sự vô độ và trác táng như thế nào. Trong khi bên ngoài của những cuộc chơi trác táng đó là hình ảnh của những cụ già, em nhỏ phải đi bán vé số, lượm ve chai kiếm từng đồng. Những gia đình có người thân bệnh nặng đang trông chờ lòng hảo tâm.
Công ty tôi có chị bạn làm việc đã mười năm, hai vợ chồng phải đi vay tiền để mua một căn nhà. Rồi mỗi tháng tiện tặn, không dám tiêu xài, để trả tiền vay. Tôi hỏi chị có biết hàng hiệu NineWest, Gucci, D&G, Armani, Versace... ngay cả hàng hiệu của nước ta, chị cũng không dám mơ. Vậy mà những người như chị chiếm hơn phân nửa trong công ty tôi.
Công ty tôi là công ty của nước ngoài, mức thu nhập cũng tương đối so với những công ty khác. Ấy vậy mà cũng hiếm người mơ tới những món đồ hiệu xa xỉ. Đối lập lại là những dòng xe siêu sang đang liên tục nhập về nước ta.
Red-eyes
Chỉ lo đầu tư cho khoản “oai” trước mắt
Ở nước ngoài, các công dân của họ đi làm cũng mệt mỏi, nặng nề hơn công dân Việt Nam nhiều. Tuy nhiên những thành phần “mạt hạng” nhất của các nước châu Âu vẫn có thể có quỹ thời gian và tiền bạc để chu du khắp thế giới hàng tháng trời, nhằm giải tỏa căng thẳng, và chẳng sợ ảnh hưởng gì đến công việc lẫn cuộc sống.
Được như thế thì sự phát triển kinh tế chỉ là một phần, phần còn lại là họ biết cách chi tiêu hợp lý, dùng những thứ công nghệ vừa đủ để phục vụ cho cuộc sống của mình, còn những thứ siêu công nghệ thì dùng để xuất khẩu sang những nước “đam mê công nghệ", “chuộng hàng ngoại” như Việt Nam.
Tôi đã từng chứng kiến một anh bạn sẵn sàng đi vay mượn tiền ở nhiều chỗ với giá 1/2 giá trị iPhone để mua cho được. Hoặc là một người đi làm hai năm trời chỉ để dành đủ tiền mua một chiếc Air Blade sang trọng thay thế cho chiếc Dream "cùi", còn lại thì ở nhà thuê thì mặc nhà thuê, không tính toán, không đầu tư cho tương lai dài hạn, các anh chàng này chỉ chăm chăm đầu tư ngắn hạn cho cái oai phong nhất thời của mình: rằng được cầm chiếc điện thoại siêu công nghệ để phe phẩy hay được cưỡi một chiếc xe thật oách. Còn đằng sau đó, họ có những cái gì thì họ không nghĩ tới.
Các nước phát triển xài sang thì không kể tới, nhưng nước Việt Nam vẫn đang có thu nhập trung bình thấp, thì việc chơi sang của một bộ phận người dân, và ăn trong máu cả ở những người ở hạng trung lưu, dẫn đến nhiều thứ đắt đỏ tại Việt Nam là một điều thật khó chấp nhận.
Nguyễn Đức Trọng
Lên chức mới là đổi xe
Thiết nghĩ cũng cần nói thêm rằng người Việt mình vì bệnh sĩ nên đôi khi quá lãng phí. Những cuộc nhậu bia rượu tràn trề, thịt cá ê hề, thừa mứa… Kiểu "xài xả láng" không ít.
Quan chức đổi ghế đổi xe mỗi khi lên chức mới. Cả xã hội đang xài quá tích luỹ của nền kinh tế huống hồ cá nhân. Tiết kiệm là ngôn từ xa lạ trong đời sống bây giờ.
Tâm Khả
Nhà nước phải làm gương, đừng hô hào
Vào thời điểm nền kinh tế mất cân đối nghiêm trọng, thâm hụt thương mại cao, ngân sách thiếu hụt, lạm phat ngất ngưỡng, giá cả leo thang, khoảng cách giàu nghèo giữa thành thị và nông thôn ngày càng giãn ra xa, thiết nghĩ nhà nước cần thực hiện một cách nghiêm túc nhất, không phải hô hào suông để làm gương tiết kiệm cho dân chúng.
Tại sao khi nhà nước cấm đốt pháo, dân chúng đồng loạt hưởng ứng rầm rầm, bây giờ chúng ta không làm một cuộc cách mạng trong việc chống lãng phí? Nếu nhà nước giảm chi tiêu công, không xài hoang phí, huỷ bỏ những dự án chưa thiết thực, những lễ hội triền miên mùa này tháng nọ với tiền tỉ tỉ đổ ra mà không đem lại ích lợi gì, khai thác tốt nhất tài nguyên thiên nhiên của nước ta chắc tình hình không đến nỗi khó khăn như bây giờ.
Muộn còn hơn không, cần chấm dứt những màn pháo bông triệu đô trong những ngày lễ hội. Hãy tích luỹ để phát triển. Hãy tiết kiệm cho mục tiêu ngẩng cao đầu của người Việt Nam.
Cẩm Hồng
Tin bài liên quan: