Thứ Bảy, 16/04/2011, 13:35 [GMT+7]
.
.

Truy nã tên tội phạm có đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ

(PhunuToday) - Đôi mắt hắn lúc nào cũng lờ đờ như kẻ thiếu ngủ, đôi lúc giật mình mở to nhìn trừng trừng về phía trước như hăm dọa, đe nẹt người đối diện. Sống sau song sắt nhà giam, dường như 3 năm chưa đủ để hắn thay tâm đổi tính, dường như hắn chưa thể cam tâm chấp nhận hoàn cảnh hiện tại – là kết quả của tội ác giết người dã man và trốn truy nã gần chục năm. 

Đặng Văn Phương, SN 1958, trú tại xã Kim Đính, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương, là đối tượng nằm trong danh sách nóng của phòng PC45, Công an tỉnh Hải Dương. Sở dĩ hắn được liệt vào danh sách đen này bởi lẽ Phương là tên tội phạm nguy hiểm, có hành vi vô cùng manh động, liều lĩnh, sẵn sàng giết người, gây hấn để dễ bề tẩu thoát, đặc biệt, trên người luôn mang theo một khẩu súng K54 và 2 quả lựu đạn đề phòng bất trắc.

Đúng ngày 8/3/1993, ủ sẵn âm mưu từ trước đó, Phương đã trốn khỏi Trại giam Hoàng Tiến, huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương khi đang chấp hành án về tội giết người. Sau khi trốn khỏi trại giam, Phương vọt lên biên giới phía Bắc, thửa một khẩu súng AK phòng thân. Sẵn tâm lý của một kẻ trốn truy não, luôn sống trong trạng thái lo âu, sợ sệt và sẵn sàng phản kháng, đi tới đâu gã cũng “kết nạp” thêm vũ khí quân dụng, một mặt phòng thân, một mặt dùng vũ khí trấn cướp dọc đường làm “lộ phí” hành tẩu.

Gã phân tích tình hình, Hải Phòng là địa bàn nổi danh với hàng loạt vũ khí nóng, vũ khí quân dụng với giá cả không quá đắt đỏ, thêm một khẩu súng, tính mạng của hắn được an toàn thêm một bậc. Đặng Văn Phương đi tàu về tới An Lão, tiếp tục trang bị thêm một khẩu súng K54. Trong khi đối tác vừa giao súng cho gã, Phương chẳng ngần ngại nổ liền hai phát đạn, bắn trọng thương tay bán súng và gã thản nhiên bỏ đi, tiếp tục cuộc sống trôi dạt lén lút.

Suốt 2 năm bặt vô âm tín, đột ngột, ngày 12/2/2005, hắn “tái xuất” với bộ dạng của kẻ không một xu dính túi, nghèo kiết xác lăm lăm cầm súng đi “vay tiền” nhà người quen cũ. Nạn nhân của Phương là anh Phạm Văn Thành, ở cùng thôn Phù Tải 2. Gã xin anh Thành 1,5 triệu đồng nhưng anh Thành từ chối. Điên tiết, hắn liền rút khẩu K54 đe dọa, buộc anh phải đưa cho hắn đủ số tiền trên. Hoảng hốt trước hành vi thú tính của Phương, anh Thành không còn cách nào khác, cống nộp cho tên tội phạm nguy hiểm số tiền kể trên hòng bảo toàn tính mạng cho bản thân. Lấy được tiền, Thành tức tốc bỏ trốn khỏi thôn Phù Tải.

q
Đặng Văn Phương.

Gã biết chắc sau khi cướp nhà anh Thành, công an sẽ vào cuộc và lần theo dấu vết, Phương trốn vào các tỉnh phía Nam xa xôi, ẩn nấp ở nơi hang cùng thủy tận, trốn tránh lực lượng điều tra. Nay đây mai đó khắp mảnh đất Đăk Đoa (huyện Đăk Đoa), xã An Phú (TP Pleiku, tỉnh Gia Lai), huyện Hồ Nai (tỉnh Đồng Nai), tiếp tục dùng vũ khí đi “xin đểu” những người dân lương thiện ở đây. Đi đến đâu hắn cũng để lại tàn tích, cuối cùng Phương chạy ra thành phố Cần Thơ và chọn miền sông nước này làm chốn dừng chân tạm thời tiếp theo.

Nhờ khả năng khua môi múa mép, Phương làm quen và chiếm được lòng tin tuyệt đối của chị Phạm Thị T, ở thành phố Cần Thơ, hiện đang làm cấp dưỡng tại trường Cao đẳng kinh tế Quốc dân Đà Nẵng. Bằng những lời lẽ dẻo quẹo, ru ngủ, Phương đánh trúng tâm lý T, dựng lên một quá khứ ảo, lẫy lừng của mình, đương nhiên không hề đả động tới tiền án giết người và hành vi trốn truy nã. Gã quá tự tin nghĩ rằng ở mảnh đất miền Tây xa xôi đó, sẽ chẳng có cánh tay nào “sờ” tới hắn, nhưng hắn quên một điều: Một kẻ hành tung mờ ám như hắn không thể tránh khỏi tai mắt của quần chúng nhân dân. Đầu năm 2008, phát hiện hành tung bị bại lộ, tên Phương dạt ra Bắc, bỏ vợ và con lại miền sông nước với nỗi buồn và tủi hổ trong tiếng dị nghị của làng xóm.

Thiết nghĩ “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, Phương liều lĩnh trở về quê hương và tiếp tục phá phách, càn quấy, trở thành nỗi khiếp đảm của vùng quê vốn yên bình của gã. Gã liều lĩnh tới mức dám cả gan vào chùa Giải ở quê, tìm gặp người giữ chùa, dùng lựu đạn đe dọa “xin 100.000 đồng”. Thấy hắn điên cuồng như thú dữ, người giữ chùa hiền lành buộc lòng phải đưa hắn 100.000 đồng. Không dừng lại ở đó, Phương gọi điện cho chị gái thứ tư tên Xuân, trú tại thôn Phù Tải 2, hỏi xin 7 triệu đồng. Chị Xuân nói số tiền ấy quá lớn, chị không có và khuyên cậu em trai sớm ra đầu thú tránh tội chồng chất tội. Phương lồng lộn cho rằng bà chị định dạy khôn mình, hắn đe dọa: “3 phút sau sẽ đến giết cả nhà bà”.

Nói là làm, hắn lao như điên tới nhà chị Xuân. Đoán định được hành vi côn đồ, mất nhân tính của đứa em trai, chị Xuân khóa chặt cửa, không dám ra ngoài nửa bước. Vài phút sau đã thấy tiếng hắn chửi bới ngoài cửa nhà chị, thấy cửa khóa trong, đoán biết chị đang ẩn náu trong nhà, Phương chạy sang nhà chị thứ ba là Đặng Thị Hải ở gần đó, chạy xộc thẳng vào bếp, lấy con dao rựa rồi xông sang nhà ông Nguyễn Văn Quynh – chủ cửa hàng bán xăng, ngang nhiên lấy 1 can xăng 5 lít của nhà ông . Thấy hành vi quá hung hăng của Phương, ông Quynh ngăn cản thì bị Phương tát túi bụi và giơ 2 quả lựu đạn đe dọa. Nhìn hắn lăm lăm hai quả lựu đạn trên tay, cả nhà ông Quynh rúm người sợ hãi, mặc kệ cho tên tội phạm mất hết tính người xách xăng khỏi nhà ông.

Tới nhà chị Xuân, Phương dùng dao đập vỡ cửa kính, tưới xăng vào trong và châm lửa đốt. Ngọn lửa bén xăng, bốc ngùn ngụt khiến bà con quanh đó khiếp đảm, hô hoán người dập đám cháy lớn, cứu gia đình chị Xuân. Sau khi đốt nhà chị gái, Phương trốn ra đường, bắt gặp anh Đỗ Văn Thi, đội 4, xã Kim Đính, Kim Thành vừa đi tới, hắn chặn lại, dùng dao đe dọa, cướp xe máy và chạy trốn về hướng Hải Phòng tẩu thoát.

Đặng Văn Phương chạy về Hải Phòng, lẩn trốn ở nhà bạn tù Nguyễn Văn Vinh, ở thôn Vĩnh Khê, xã An Đồng, huyện An Dương (Hải Phòng). Nhà Vinh chỉ có một lối độc đạo duy nhất, phía sau là cánh đồng. Tại gác 2, Phương có thể quan sát bốn phía xung quanh, chỉ cần có động tĩnh nhỏ, ngay tức khắc hắn chộp lấy vũ khí khống chế lực lượng chức năng. Thêm vào đó, vợ chồng Vinh mở cửa hàng ăn nên cả ngày đông khách, việc bắt tên tội phạm nguy hiểm này tại nhà Vinh không khả thi. Bởi lẽ, với số vũ khí sẵn có trên người, cộng với bản tính côn đồ, hung hăng, tâm lý “chẳng còn gì để mất”, Phương sắn sàng gây hại cho người khác cốt sao thoát thân được. Ban chuyên án sau khi nghiên cứu, phân tích kỹ lưỡng, thận trọng đã đi tới thống nhất: để đảm bảo an toàn cho thực khách tới nhà Vinh, phương án đón lõng, bắt tên tội phạm xảo quyệt được triển khai tức tốc.

Trong khi lực lượng phá án đang nghiên cứu địa hình, chuẩn hóa phương thức áp sát, săn đón mục tiêu thì nhận được tin, nhà chị Đặng Thị Xuân – chị gái thứ tư của Phương một lần nữa bị chính em trai dùng xăng đốt. Hắn vẫn hằn học, nuôi ý định trả thù sau lần chị gái cự tuyệt không cho vay tiền trước đó. Biết chắc trong nhà có chị gái và cháu đang ngủ, gã em lòng lang dạ sói ngang nhiên châm lửa, mặc kệ tiếng kêu cứu của hai người ruột thịt. Được nhân dân phát hiện và cứu mẹ con chị Xuân ra khỏi nhà, song thiệt hại tài sản trị giá gần 5 triệu đồng. Nhận thấy tên tội phạm quá lộ liễu và manh động, không thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ngang nhiên gây thêm tội ác, ban chuyên án quyết định rút ngắn thời gian truy bắt.

Tổ chuyên án chia thành 4 mũi trinh sát, tổ chức bao vây, tiếp cận đối tượng. Sau nhiều ngày đêm phục kích, theo dõi, không hề thấy tăm tích tên sát nhân, xác định Phương đang ẩn nấp trong nhà, cho tới tận 5 giờ chiều, ngày 29/8, hắn mới chịu xuất đầu lộ diện. Nhận được tín hiệu Phương vừa đi xuống cầu thang, tiến về phía trước cửa, hai mũi trinh sát bất ngờ ập vào, bắt giữ. Hắn phản ứng cực nhanh, định chạy lên gác 2 lấy vũ khí chống đối, lường trước thủ đoạn tên tội phạm, một mũi trinh sát đã áp sát chặn lối cầu thang.

Khám trên người hắn, các chiến sĩ công an thu giữ được 1 con dao nhọn và một gói thuốc chuột. Kiểm tra nơi ẩn nấp của Đặng Văn Phương trên gác 2, lực lượng công an thu được 1 hộp tiếp đạn K54, 14 viên đạn, 1 súng giảm thanh giả và 2 quả bom bi đường kính 60 cm, kết quả giám định cho thấy sức công phá của loại bom này gấp 10 lần lựu đạn, có độ sát thương là 100 m.

Trước cơ quan pháp luật, Đặng Văn Phương buộc phải cúi đầu nhận tội. Hắn thắc mắc sau gần chục năm chạy trốn, từng ấy thời gian mà các chiến sĩ công an vẫn nhớ tớ hắn hay sao? Các điều tra viên thủng thẳng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Với những kẻ gây tội như Phương, chắc chắn không thể trốn chạy khỏi tấm lưới luật pháp ấy. Các chiến sĩ công an nhớ lại, khi bị bắt, Phương không hề tỏ ra sợ hãi hay tỏ vẻ ăn năn, hối cải.

Cái mặt hắn câng câng nửa thách thức, nửa khiêu khích, ra điều bất cần đời đối với các chiến sĩ công an. Chỉ duy nhất một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, hắn rầu rầu nghĩ về vợ và con hắn đang ở Cần Thơ. Hắn bảo, lúc sống trong vòng bao bọc bên vợ con là quãng thời gian hắn được sống đúng ý nghĩa của một con người, hắn từng mơ ước có thể xé bỏ những trang giấy tội lỗi, nhem nhuốc trong quá khứ để làm lại từ đầu. Hắn muốn chối bỏ quá khứ tội lỗi, muốn ở bên vợ con hắn, nhưng cuối cùng hắn lại là người bỏ rơi những người hắn thương và yêu nhất. Khoảnh khắc ấy trôi đi rất nhanh, đôi mắt hắn lại ráo hoảnh, lại lờ đờ, lại tiếp tục nhìn chòng chọc như thể ăn tươi nuốt sống người ngồi đối diện.

Mộc Nhân
 
;
;
.