Những chuyện rất duyên về Kỳ Duyên

06/05/2011 09:53:18
Hẹn gặp Kỳ Duyên không dễ tí nào, khi cô có lịch làm việc dày đặc từ Mỹ về Hà Nội, rồi Sài Gòn, rồi Đà Nẵng. Người nữ MC này nổi tiếng ngay từ giây phút xuất hiện đầu tiên cách đây hơn 20 năm, không chỉ vì cái tên gắn với ông bố nổi tiếng Nguyễn Cao Kỳ, mà còn vì cô có một sức hút của người cầm micro trò chuyện về buồn vui của âm nhạc tạp kỹ trong cộng đồng văn nghệ hải ngoại. Bản lĩnh và chân thành, cô đã tạo nên một hình tượng MC nữ rất đẹp và xem ra đến tận bây giờ chưa có đối thủ.

Từng làm photographer

Chị đã học nghề luật sư để rồi trở thành MC ca nhạc, tại sao?

Hồi sinh viên, để có tiền đóng tiền học, tiền nhà, mua sắm... tôi đã từng làm đủ mọi nghề từ chạy bàn trong các nhà hàng đến phụ tá cho các văn phòng luật sư. Tôi đã từng có nhiều năm làm photographer, chuyên chụp cho các model để họ tự giới thiệu họ cho giới quảng cáo. Từ nghề chụp hình, tôi có mối quan hệ tốt với các người mẫu, rồi dẫn dắt đến nghề đọc tên người mẫu, ca sĩ trong các show biểu diễn thời trang. Rồi đến một ngày người ta phát hiện tôi có khiếu ăn nói trên sân khấu, và tôi đã dần dần trở thành MC ca nhạc chuyên nghiệp.

Chị đã làm cả nghề chạy bàn ư, điều này xem ra khó tin đối với một cô gái từng được xem như một công chúa?

Tôi chưa bao giờ xem mình là một công chúa cả. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người bình thường khác. Tôi có cha mẹ, anh chị em đông vui quây quần trong gia đình. Hồi bé thì tôi chơi các trò chơi dân gian như banh đũa. Lớn lên thì tôi được dạy phải có suy nghĩ rằng đã làm người thì nghề gì cũng quý, miễn là mình sống lương thiện. Bây giờ nếu nghề MC không nuôi tôi nổi nữa, biết đâu nếu phải làm người đổ rác để kiếm tiền nuôi con, tại sao tôi phải xấu hổ?
 

Chị nghĩ vì sao chị thành công nhất đối với nghề làm MC?

Tôi có sự nỗ lực học hỏi để vươn đến sự toàn diện, và cộng với một chút may mắn. Nhưng trên hết đó là tôi lên sân khấu với tôi ngoài đời không khác nhau. Tôi nghĩ để thành công với bất cứ nghề nào, bạn cũng phải chinh phục người khác bằng chính con người thật của bạn.

Muốn sống ở nơi nơi nào có... nắng thuỷ tinh

Chị là người lãng mạn, phải không nhỉ?

Tôi lãng mạn theo chiều hướng vui tươi. Tôi luôn có cảm giác mình chỉ vui khi đi đến những nơi có nắng đẹp. Buổi sáng nào thức giấc, tôi cũng mở toang cửa sổ để đón nắng lùa vào, xem nắng nhảy múa! Tôi thấy nắng đẹp kinh khủng. Tôi mê nhất là bài hát Nắng thuỷ tinh của Trịnh Công Sơn, trong đó tôi “lịm” đi từ câu đầu tiên “Màu nắng hay là màu mắt em!” Những nơi tôi đã đi qua, nếu không có nắng, tôi thấy ảm đạm buồn chán lắm.

Đó là lý do chị sẽ chọn sống ở Việt Nam?

Tôi từng nghĩ không có nơi nào đáng sống hơn vùng nắng ấm Cali nơi tôi đang ở. Nhưng rồi đến một ngày đẹp trời, tôi đã dừng chân tại Đà Nẵng này, tôi đã... phải lòng với Đà Nẵng. Tôi đã tung tăng chân trần trên biển Đà Nẵng và sung sướng đến phát khóc.

Chị đã thuyết phục được gia đình khi chọn mảnh đất này?

Tôi có hỏi ý kiến bố tôi. Ông bảo ông hài lòng nếu tôi chọn Đà Nẵng để làm nơi thực hiện giấc mơ có một ngôi nhà gần biển và nắng ấm của tôi. Tôi đã đi vòng quanh Đà Nẵng và thực sự thấy hạnh phúc khi nhìn thấy sự phát triển của cơ sở hạ tầng, những gương mặt trong trẻo hồn nhiên, những món ăn đậm đà hợp khẩu vị... Tôi đã quyết định hợp tác với người bạn để mở một nhà hàng đẹp bên cầu Sông Hàn để có một nơi tới lui với bạn bè. Thật là may mắn khi nhìn thấy nhà hàng này được xây dựng thật bắt mắt. Memory, tên của nhà hàng, giờ đây đã là một cô gái đẹp, tôi có nhiệm vụ làm cho “cô gái này” trở nên duyên dáng quyến rũ hơn.

Nhà tôi toàn đàn bà!

Chị luôn tự hào về mẹ, đã có bao giờ chị cãi lời mẹ chưa?

Hồi tuổi 20 tôi có một lần cãi mẹ và tôi dọn ra ở riêng. Đó là kỷ niệm nhớ đời của tôi. Lúc đó tôi thích một anh bạn thuộc giới văn nghệ, mẹ tôi thì muốn tôi tập trung học đại học và không cho phép tôi đi chơi riêng với anh ấy. Tôi bướng, cứ nghĩ là ừ mình cứ đi chơi cũng đâu có hại gì? Mẹ bảo là trong nhà này mẹ có quyền có ý kiến, ai cãi lại thì đi ra khỏi nhà. Thế mà tôi dám dọn đi thật (cười).

Tôi dọn ra ở chung với vài người bạn học, cùng chia nhau tiền thuê nhà. Quen sống với mẹ từ nhỏ được cơm nóng canh sốt, giờ sống riêng, tôi chẳng biết nấu nướng gì. Mẹ đến thấy xót con gái, thế là cứ chạy lui chạy tới nấu món này món kia để tủ lạnh cho con gái ăn. Cứ thế rồi mẹ con vui vẻ với nhau như cũ. Nhưng tôi vẫn ở riêng, và càng ở xa mẹ, tôi càng thấy cái nếp mẹ dạy càng ăn sâu vào mình, và mình không thể “hư hỏng” được. Tôi tập sống tự lập, làm đủ nghề để có tiền đóng tiền học. Tôi vâng lời mẹ để tốt nghiệp đại học, rồi đi làm một thời gian ngắn, và khi chuyển sang làm MC thì tôi xin phép được toàn tâm toàn ý với nghề này.
 

Chị thấy đức tính nào của mẹ mà chị ngưỡng mộ nhất?

Nhã nhặn. Mẹ tôi luôn nhã nhặn với tất cả mọi người. Ngay từ bé trong nhà tôi nhiều người giúp việc, từ lái xe đến người nấu bếp, mẹ dạy các con chào hỏi lễ phép và không bao giờ được to tiếng với ai. Mẹ tôi còn khiến tôi cảm phục ở tình yêu gia đình vô bờ bến. Mẹ tôi nuôi một đàn con riêng của chồng mà yêu đồng đều đến độ chúng tôi đều tưởng mình là do mẹ đẻ ra. Sau này khi tôi trưởng thành tôi mới nghe mẹ kể lại là “Mẹ đâu có muốn đẻ thêm em đâu, tại vì em cứ đòi chui ra, chứ mẹ đã có các anh chị đông vui đầm ấm rồi đấy chứ!” Đến bây giờ, mẹ vẫn xưng “mẹ” và gọi tôi là “em”, tức là... em bé đấy! Trong mắt mẹ tôi cứ mãi là một đứa trẻ con cần được bảo bọc thương yêu suốt đời.

Tôi còn nhớ mãi cái lần tôi phải đóng một vai bà già 80 tuổi trong chương trình Giã từ thế kỷ. Lần đó, tôi vừa sinh con gái út được mười ngày là phải lên sân khấu. Tôi được hoá trang bởi êkíp chuyên nghiệp của Hollywood. Họ tiêm một loại hoá chất làm co rút da khiến cho tôi nhăn nhúm như một bà già đúng nghĩa. Mẹ tôi xem tôi vào vai mà mẹ tôi khóc thút thít. Mẹ nói “Mẹ sợ sau này em già em nhăn nheo thế này mẹ buồn mẹ thương em quá!” Tôi vừa đẻ xong, sức khoẻ còn rất yếu, nhưng vì đã nhận chương trình, thuê địa điểm và thời gian quay phim, nên bằng mọi giá tôi phải vào vai, lúc đó chính mẹ tôi là người lo lắng mọi thứ cho tôi. Một tay mẹ giữ cháu, nấu ăn, giặt giũ, thực đơn ăn uống giảm cân để mặc vừa trang phục sân khấu đã thiết kế, mẹ lo hết.

Những gì mẹ mang đến cho đời tôi, thật không thể nào đong đếm nổi. Các con tôi, Mai Ly và Yên Ly đều yêu thương bà ngoại. Trong nhà tôi giờ toàn đàn bà. Chúng tôi là một khối ruột thịt đầm ấm không thể tách rời. Trên người tôi có hình xăm tên Mai là mẹ, tên Mai Ly, Yên Ly, và ba người này tạo thành dòng chữ My Life. Đó chính là cuộc đời tôi. Sau này, khi hôn nhân hai lần không trọn vẹn, ba thế hệ phụ nữ chúng tôi càng có ý nghĩa sống còn với nhau. Tôi có thể sống thiếu chồng, chứ không thể thiếu mẹ và hai con gái của tôi được. Gần đây, Yên Ly nói một câu mà khiến mẹ và bà ngoại đều rơi nước mắt: “Con ước gì con tặng được cho bà ngoại 20 năm của đời con, để bà ngoại sống thật lâu bên chúng con!”

Chị dạy con theo cách mẹ dạy chị chứ?

Tôi thật may mắn vì bên cạnh người mẹ tuyệt vời, tôi có được hai đứa con gái trên cả mơ ước. Tôi có bầu dễ chịu, sinh nở nhẹ nhàng, nhanh. Lần nào sinh tôi cũng sinh thường, vào bệnh viện là mang theo cuốn sách dày, ngồi đọc sách miệt mài đến khi nào đẻ là gọi bác sĩ đến. Tôi có bầu cũng gọn gàng, ăn bao nhiêu bổ thì vào con, đẻ con bụ bẫm, còn tôi thì sau vài tuần là vóc dáng trở về như cũ. Việc nuôi dạy các con cũng hết sức đơn giản gọn nhẹ cũng nhờ các cháu có bà ngoại đảm đang khéo léo nữa. Các con tôi, ơn trời, có ý thức tiết kiệm từ bé. Các cô chú văn nghệ luôn khen các cháu, bảo là đưa đi shopping, Mai Ly và Yên Ly luôn luôn chỉ chọn những món rất nhỏ, ví dụ một cây kẹp tóc, một cuốn sách, ngoài ra không bao giờ đòi hỏi cái gì khiến người lớn phải khó xử. Điều này tôi không dạy mà tự các cháu có ý thức.

Tôi cũng là một người sống tiết kiệm. Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi vung tay mua sắm cái gì xa xỉ. Gần đây nhất, tôi dám mua cho mình một đôi giày hiệu, mà là đã được giảm 50%. Tôi nghĩ tôi học ở mẹ tôi cái tính không ngại làm nghề gì miễn là lương thiện. Còn các con tôi thì học ở tôi cái tính tiết kiệm.

Tôi thích đàn ông cho rằng tôi ngốc!

Chị chấm điểm nhan sắc mình bao nhiêu?

Tôi nghĩ tôi chỉ được khoảng 5 điểm. Nhờ may mắn, tôi làm nghề sân khấu, được làm việc với êkíp trang điểm, thiết kế chuyên nghiệp, cộng với đã có quá trình được học cách đi đứng, ăn nói... khiến cho tôi được cộng thêm khoảng 3 điểm nữa.

Chị có khắc phục khuyết điểm ngoại hình bằng các biện pháp dao kéo?

Có một sự thật là 20 năm đứng trên sân khấu, tôi chưa cần đến dao kéo thẩm mỹ. Sau này thì chưa biết sẽ ra sao. Tôi không phản đối chuyện làm đẹp. Nếu bạn nói bạn tin vào vẻ đẹp tự nhiên thì bạn đừng son phấn! Trang điểm cũng là đã không tự nhiên rồi còn gì nữa. Hiện giờ tôi hài lòng với bề ngoài của mình. Nhiều người khuyên tôi đi bơm môi cho môi gợi cảm hơn, tôi cũng chưa nghe theo. Tôi chỉ có đi chăm sóc da mặt cho có vẻ tươi trẻ. Tôi thật sự quan tâm đến cái tư duy hơn là hình thức. Nói thì nghe có vẻ xa lạ, nhưng thực tế thì ai đến nhà tôi, phòng riêng của tôi thì đều thấy lúc nào tôi cũng mở tivi để xem tin tức thế giới, tin chứng khoán, xu hướng thị trường... chứ không bao giờ có hình ảnh sàn catwalk trong phòng tôi, trừ khi tôi gặp gỡ các bạn làm nghề trang điểm, thiết kế. Đi xa, lúc nào rảnh tôi cũng chúi mũi vào đọc sách trên kindle. Nói chung là tôi thấy tôi ít có nữ tính.

Trong nhà chị toàn đàn bà, và chị cũng toàn chơi với bạn gái?

Tôi gần mẹ hơn bố, sinh hai con gái, và đã hai lần chia tay chồng. Hiện giờ tôi có nhiều bạn gái thân làm cùng nghề văn nghệ, là Hương Thuỷ, Thanh Hà, Trúc Linh – Trúc Lam... trong đó Thanh Hà thân với tôi suốt 16 năm nay. Trong nhà tôi luôn có căn phòng trống để Hà có thể đến và ở lại bất kỳ lúc nào cô ấy muốn.

Các con gái của tôi cũng thân thiết với bé gái của Thanh Hà. Tính tôi thì giống đàn ông, nghĩ gì nói gì cũng thẳng tuột, và hầu như tôi không bao giờ biết khóc, trong khi Thanh Hà thì rất nhõng nhẽo. Chơi thân với nhau thì chúng tôi bổ sung ưu khuyết điểm cho nhau. Ví dụ tôi muốn mua một đôi giày đẹp, tôi phải nhấc phone hỏi ý Hà, Hà bảo ừ mua đi, đôi giày này Hà có cả trăm đôi rồi mang vẫn không chán, thì tôi sẽ mua (cười). Bù lại, Hà sẽ hỏi ý kiến tôi về cách ứng xử, đối đáp. Chẳng hạn có lần Hà bị một đồng nghiệp chê bai trên báo, Hà rất buồn và hỏi tôi nên làm gì. Tôi bảo Hà nên im lặng, vì người ta đang “chĩa” vào mình, chỉ cần mình “cựa quậy” là to chuyện. Và đúng là khi Hà im lặng, một thời gian sau thì mọi chuyện lại êm xuôi.
 

Chị có học hỏi Thanh Hà làm sao để nữ tính hơn để được đàn ông yêu hơn là sợ chị (như bây giờ)?

Đúng là quan sát Thanh Hà, tôi thấy cô ấy thật đáng yêu và cô ấy đã dạy tôi biết trở nên nữ tính hơn. Ngày trước, khi còn sống chung với Trịnh Hội, thỉnh thoảng chúng tôi có tranh cãi vài chuyện về quan điểm chính trị. Chẳng hạn như về luật tử hình có ở Mỹ nhưng không có ở một số nước khác. Anh ấy nhún vai bảo, thôi, đàn bà con gái, biết gì về chính trị mà nói... Tôi lẳng lặng khuân về đọc ngấu nghiến một chồng sách báo nói về bộ luật này, để vài ngày sau tôi lại ngồi xuống tranh cãi với anh ấy.

Nhưng đó là chuyện đã qua. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật trẻ con. Tại sao lại phải tranh cãi với đàn ông của mình về những chuyện chẳng ăn nhập gì đến cuộc sống của hai đứa? Nếu bây giờ mà bạn trai tôi nói tôi là đàn bà ngốc, tôi sẽ mỉm cười chấp nhận vui vẻ. Ừ, thì em ngốc, nhưng mà sao nào? Miễn là chúng ta vẫn thích nhau. Tôi nghĩ tôi chỉ thực sự ngốc khi tôi tìm đủ mọi cách để thông minh hơn đàn ông.
 

Nếu bây giờ mà bạn trai tôi nói tôi là đàn bà ngốc, tôi sẽ mỉm cười chấp nhận vui vẻ. Ừ, thì em ngốc, nhưng mà sao nào?


(Theo SGTT)

.
Xin vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu
.