Thứ Hai, 09/05/2011, 07:20 [GMT+7]
.
.

Một đại gia đợi chờ hạnh phúc đến với mình

(Phunutoday) - Khi quyết định lấy cô ấy, tôi đã nghĩ mình có thể bao dung, bỏ qua tất cả mọi thứ. Rằng tôi có thể sống mà không quan tâm tới quá khứ của cô ấy nhưng có lẽ tôi đã nhầm khi giờ đây, tôi bị giày vò từng ngày từng giờ bởi chính những thứ ấy...

Có nhiều khi tôi tự hỏi 50 tuổi đã có là quá muộn để bắt đầu đi tìm nửa kia của mình. Một cuộc sống không tình yêu hóa ra rất đáng sợ, mà sống trong thứ tình cảm mình tự huyễn hoặc đó là tình yêu, thậm chí còn đáng sợ hơn. Tôi đã nhận ra điều đó quá muộn. Tôi ngỡ rằng mình hạnh phúc trong hai mươi năm cho tới tận bây giờ, bản thân mới nhận ra tôi đã sai lầm.

 Ba mươi tuổi, tôi gặp và lấy Linh Lan mặc cho những lời ngăn cản từ phía gia đình, bạn bè. Đối với tôi, yêu Linh Lan là một chuyện kì lạ. Khi tôi gặp cô, cô đang mang thai và đứa trẻ trong bụng cô không được cha nó thừa nhận. Linh Lan là một cô gái rất xinh và bất cần đời. Cô yêu đứa con trong bụng và thù hận người đàn ông đã ruồng bỏ mình. Tôi yêu cô bởi những đấu tranh cô làm để bảo vệ con mình.

Tôi ba mươi tuổi, yêu nhiều, bỏ nhiều. Các mối tình thoáng qua như một cuộc vui không ràng buộc. Ba mẹ mặc cho thằng con làm bất cứ điều gì mà nó muốn. Họ nói sau những chuyện đó, tôi sẽ trưởng thành. Tất nhiên là tôi có nhiều tiền nên các cô mới ríu rít chạy theo tôi như vậy. Tôi cũng không tiếc tiền chi cho người con gái nào được đóng mắc là người yêu tôi. Đó cũng chẳng phải là điều gì đáng tự hào. Tôi đơn giản cho rằng làm một thằng đàn ông thì nên như thế. Ba mẹ để cho tôi mặc sức yêu đương bởi ông bà đã tìm sẵn vợ cho tôi. Một cô gái con nhà gia giáo, hiền lành, thùy mị, nết na, không bao giờ đòi hỏi, hài lòng với tất cả và có khả năng nhẫn nhịn cực kì giỏi. Tôi cũng từng nghĩ một người vợ thì nên như vậy, không nên giận dỗi nhiều, tra hỏi nhiều, hằn học nhiều.

Những điều đó chỉ làm cho tình yêu giữa vợ chồng dần tan biến. Nhưng rồi cuối cùng, tôi lấy một người con gái hoàn toàn khác với những gì tôi suy nghĩ, khác với những gì ba mẹ tôi mong đợi. Tôi lấy Linh Lan. Nhất định đòi lấy cô dù cái thai trong bụng cô rành rành chẳng phải là của tôi. Dù cô không hiền lành và dù cô chẳng hề yêu thương gì tôi.

Cô lấy tôi đơn giản vì muốn cho con cô một người cha, một gia đình và cô nói cô lấy tôi vì tôi có tiền, tôi có thể cho mẹ con cô một cuộc sống đầy đủ, sung sướng. Cô nói tôi đừng mong có ngày cô sẽ yêu tôi. Đã đến mức ấy nhưng tôi vẫn khăng khăng đòi lấy cô. Niềm tin tình yêu của mình nhất định sẽ được Linh Lan đáp trả khiến tôi chẳng lo lắng điều gì. Tôi cũng không hề để ý đến chuyện người con gái mà tôi sẽ cưới làm vợ đã bị dày xéo bởi người đàn ông khác, cô còn đang mang cốt nhục của anh ta. Tôi còn tin rằng tôi sẽ yêu thương được đứa trẻ đó. Vì những tin tưởng ấy, đám cưới của tôi được tổ chức. Tôi hạnh phúc vì tôi đã dám đấu tranh cho tình yêu của mình và cuối cùng cũng được ở bên người tôi yêu.

Hạnh phúc là một từ rất khó định nghĩa. Tôi đơn giản nghĩ nếu mình cảm thấy mọi thứ với mình đều tốt đẹp, hài lòng với những thứ mình có, không đòi hỏi nhiều, không than vãn nhiều thì bản thân tự khắc thấy mình đang được sống thoải mái. Tôi đối xử với cuộc hôn nhân của mình như vậy. Tôi không đòi hỏi Linh Lan phải yêu tôi bởi cái tôi quan tâm là tôi yêu cô ấy. Tôi không cần chiều ngược lại. Mọi thứ trôi qua lặng lẽ. Con gái ra đời. Con mang vẻ đẹp của mẹ và sự dịu dàng lạ lùng của một ai đó.

 Tất cả mọi người đều biết đó không phải là con tôi. Tôi biết mọi người thương hại tôi. Không ai biết rằng tôi hạnh phúc thế nào khi con gái coi tôi là ba thực sự của nó, khi tôi được nghe con gái bi bô tiếng gọi đầu tiên. Con không gọi mẹ mà gọi cha trước. Mẹ con còn bận ôm nỗi buồn bị phản bội, bị ruồng rẫy. Tôi đã lo cho con gái từ khi cháu sinh ra, yêu thương cháu và ở bên cạnh khi cháu lớn lên.

Tất nhiên, đây không phải là tôi kể công. Chỉ là tôi muốn nói tôi yêu thương con như con ruột của mình. Tôi những tưởng sự ra đời của con gái sẽ giúp gắn kết gia đình bé nhỏ nhưng Linh Lan lại không như vậy. Con gái nhắc cô nhớ về hình ảnh của người mà cô đã muốn quên. Có con, cô càng lặng lẽ hơn. Vẻ bất cần không còn nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ toàn những u uất. Linh Lan tìm mọi cách để tránh xa con gái.

Rồi chúng tôi cũng có con chung. Một cô con gái nữa. Tôi không nặng nề chuyện gái trai nên khi được làm ba một lần nữa, tôi thực sự vui mừng. Công chúa thứ hai của gia đình cũng do một mình tôi chăm sóc. Thực ra, tôi là người đàn ông rất tình cảm. Tôi hiếm khi nổi nóng với người khác. Tôi cũng rất sợ làm người khác bị tổn thương hoặc bị khó xử bởi tôi. Tình cảm là điểm yếu nhất của tôi. Tôi không bao giờ trách Linh Lan điều gì. Cô không quan tâm đến tôi, không quan tâm đến gia đình, không quan tâm đến con cái, tôi đều tìm mọi lí do để biện minh cho cô. Tôi không hề biết rằng tôi chưa bao giờ có một gia đình hạnh phúc như tôi nghĩ, chỉ là tôi quá dễ tự hài lòng cho đến khi một biến cố xảy ra.

Người cũ của Linh Lan quay về sau hai mươi năm. Từng ấy năm mà vợ tôi vẫn chưa quên được người đàn ông ấy. Cô chìm trong những mộng mị về tình yêu đã qua, chìm trong hình ảnh của người cũ nên chẳng thể biết tôi đã yêu cô như thế nào. Khi người ấy trở về, cô ấy nhìn thấy một thời nuối tiếc của mình và cô như bừng dậy. Tôi thấy cô bắt đầu yêu trở lại. Mặc cho những gì người ấy đã đối xử với cô trong quá khứ, chẳng còn nhớ người ấy đã để cô bụng mang dạ chửa với điều tiếng ở lại một mình giữa thành phố rộng lớn, chẳng nhớ rằng tôi mới là người ở bên cô lúc cô gặp khó khăn nhất, vợ tôi không bỏ đi nhưng ngày ngày quấn quýt với người đó.

Ngay trước mặt tôi. Có lẽ tôi là một thằng hèn khi tôi để cho vợ đối xử với mình như vậy mà không làm gì. Nhưng đối với một người không hề có tình cảm gì với mình, tôi có cần thiết tha? Phải đến tận khi ấy tôi mới bừng tình trong tình yêu ngỡ là đẹp đẽ của mình? Bấy lâu nay tôi đã yêu ai vậy? Bấy lâu nay thứ tôi vẫn nghĩ là tình yêu liệu có phải là tình yêu?

Ở tuổi năm mươi, tôi chỉ có tình yêu của các con gái. Linh Lan không hài lòng với những gì tôi dành cho cô. Cô đi với người cũ cũng chẳng hề ngần ngại sợ tôi sẽ biết vì thực lòng, có lẽ cô chẳng hề quan tâm. Tôi là một người đàn ông quá nhu nhược. Tôi không tiếc những gì tôi đã làm cho Linh Lan, những tình cảm tôi đã dành cho cô nhưng tôi buồn vì nó không được trân trọng. Tôi cũng từng nghĩ vợ tôi sẽ quay về sau khi nhận ra cô đã nuối tiếc quá lâu người đàn ông đó. Nhưng tôi đã nhầm. Cô thậm chí còn bắt con gái đi nhận ba đẻ của nó.

Điều này khiến tôi đau lòng nhiều. Linh Lan lấy tiền của tôi mua ô tô cho người đàn ông đó. Cô dùng tiền của chồng để nuôi nhân tình. Người phụ nữ này thực sự đã quá đáng quá, nó vượt qua mức chịu đựng của tôi. Con gái không chịu nhận ba, nó nói nó chỉ có một người cha duy nhất là tôi. Hai con gái nói tôi nhất định phải li hôn. Chúng không nhận Linh Lan là mẹ nữa.

Chúng nói chúng không hiểu sao tôi có thể chịu đựng được mẹ chúng lâu đến như thế. Các con nói các con đều đã lớn khôn, chúng cần một người mẹ nhưng không phải là một người mẹ như Linh Lan. Linh Lan như người dưng với các con bởi cô chưa một ngày chăm con, chưa một lần lo lắng, chưa một lần lắng nghe con tâm sự về những khúc mắc con gặp phải, chưa một lần cô làm một người mẹ thực sự.

 Tôi nhìn lại chuỗi ngày tháng đã qua của mình. Chỉ toàn một màu xám ảm đạm. Tôi đã cố gắng quản lý công ty thật tốt để mẹ con cô có một cuộc sống đầy đủ, tôi cố làm một người chồng tốt, tôi làm một người cha tôi nhưng sau tất cả, thứ tôi nhận được là sự bội bạc của chính người tôi đã bất chấp tất cả để lấy, để yêu. Giờ thì tôi đã thực sự mệt mỏi. Tôi muốn mình được yêu thương chứ không phải bản thân cứ mải miết đi yêu thương như vậy. Nhưng tôi đã 50 tuổi. Tuổi già đến nhanh quá.

Chỉ trong chớp mắt, chưa kịp hiểu có gì trên đời đáng để cho mình sống để bước tới cái dốc bên kia của đời người. Con gái nói nhất định tôi sẽ tìm được người phụ nữ thực sự dành cho mình vì mỗi người đều có một nửa dành riêng cho mình. Những người yêu nhau cuối cùng sẽ tìm được đến với nhau. Những điều đó dường như quá viển vông và dường như chỉ có trong những bộ phim tình cảm mà các con vẫn thường xem. Nhưng thật sự không thể phủ nhận rằng tôi mong muốn được gặp một người phụ nữ như vậy. Tôi muốn li hôn với Linh Lan. Từng ấy năm đã đủ để chúng tôi giải thoát cho nhau.

Tôi muốn kết hôn một lần nữa với người thực sự yêu thương tôi và tôi thực sự được ấm áp khi ở bên người ấy. Tôi muốn cuộc hôn nhân của tôi sẽ là một câu chuyện được bắt đầu từ cả hai phía và tại điểm giữa, khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi sẽ yêu nhau. Chẳng ai cấm bạn thương yêu và vì thế, tuổi tác chẳng có ý nghĩa gì. Tôi mong điều này là đúng và tôi thực sự mong đợi, người yêu thương của tôi sẽ đến...

[email protected]

 

;
;
.
'; ABDZone[1] = ''; rotatorAdNetwork("ADBCookie", ABDZone);