Thu phục MU, Barca lên đỉnh châu Âu
Phận đẻ thuê: Nghèo còn gặp chủ đốn mạt
Thân Thúy Hà - Cọc không bao giờ đi tìm trâu!
Các nạn nhân trở về |
M. Hồng không xinh, cái thai ở tuần thứ 32 làm cho cô gái càng trở nên lam lũ, nhọc nhằn hơn. Nhưng Hồng có giọng nói rất trong và thật thà. "Nhà em nghèo lắm, cả nhà phải ở trong một mái lều rách nát. Em sợ nhất đêm mưa, dù bố mẹ đã che chắn, thậm chí ngồi căng áo mưa cho các con ngủ nhưng một lúc cả nhà đều ướt lép nhép".
Nhà Hồng có 6 anh chị em, ở thị trấn Gia Lai, tỉnh Bạc Liêu. Các anh chị đã lấy chồng, lấy vợ hết nhưng cũng không thoát được cảnh nghèo, chẳng giúp đỡ được gì cho gia đình. Hồng đi ở đợ cho người trong vùng nhưng tháng chẳng được bao nhiêu.
Dù nghèo nhưng Hồng là một cô gái ngoan. 23 tuổi, em vẫn chưa yêu và cũng không chịu bán đời con gái để lấy tiền theo dụ dỗ của một số tú bà trong vùng. Chính vì thế, Hồng cũng đâu biết thế nào là đẻ con. Em chỉ hiểu nôm na cái nghề đẻ thuê theo mô tả của một số kẻ trong đường dây là: mình sẽ là một cái ổ, khoa học kỹ thuật sẽ cấy đứa con vào cái ổ ấy, mình chỉ việc đựng đứa con ấy trong bụng trong vòng mấy tháng, đến khi đứa trẻ ra đời thì sẽ được nhận 5.500 USD.
Hồng không biết giá trị tiền USD, nhưng người ta nói đổi ra tiền Việt Nam là hơn 100 triệu đồng. Số tiền ấy cả đời Hồng và gia đình cô chưa bao giờ mơ có được. Người ta lại dụ cô gái là công việc đẻ thuê không hề ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm của cô, chỉ mất thời gian khoảng 1 năm là được về. Thế là Hồng mang vài bộ quần áo cũ theo người ta sang Thái Lan.
Một ngày, khi Hồng đang ngồi ở phòng khách thì ông chủ Pành (tên thật là Xiểng - Lung - Lô) đến. Đã nghiên cứu về từng cô gái nên lão Pành hỏi Hồng: "Em vẫn còn con gái phải không?". Hồng thật thà trả lời: "Vâng" và tự nhiên thấy sợ ánh mắt như sọc vào người của lão chủ. Đêm ấy, lão chủ Pành gọi Hồng vào phòng riêng, bắt cô quan hệ với lão nhưng cô gái chối từ.
Đêm hôm sau, Pành lại bắt Hồng sang phòng ông ta nói chuyện. "Muốn đẻ thuê được thì cô phải phá trinh". Mà người phá trinh cô chính là ông chủ Pành. Hồng không muốn thế, người ta vẫn bảo các cô sang đây không phải làm việc gì ảnh hưởng đến nhân phẩm, danh dự cơ mà. Nhưng ông chủ Pành đã gọi điện cho bà vợ hai tên là Khoa. Thật dã man, chính người đàn bà này đã chỉ đạo, đe Hồng phải ngủ với chồng bà ta.
Khi Hồng ấm ức xin về thì bà ta bắt phải trả 20 triệu đồng tiền chi phí đã đưa sang. Số tiền ấy có lẽ cả đời Hồng và gia đình lam lũ làm thuê cũng không góp đủ để trả, trong khi đã lỡ bước sang đây. Cay đắng làm sao. Hồng bước vào nhà tắm, cứ xả nước đầy mặt, đầy người mặc cho nước mắt chảy chan xuống. Hồng đứng thế rất lâu, người lạnh cóng cho đến khi ông chủ Pành xô cửa vào, kéo cô ra. Đêm đó, cô đã bị ép trở thành đàn bà. Và đêm sau nữa, cô vẫn bị ông chủ ép phục vụ lão ta cho thỏa mãn dục vọng…
T. Bình là cô gái dân tộc thiểu số ở tỉnh Sóc Trăng, khi sang Thái Lan đẻ thuê mới tròn 22 tuổi. Gia đình Bình cũng thuộc diện nghèo khó nhất vùng, quanh năm không đủ ăn. Bình khá xinh, nét đẹp mặn mà dù cô đang nặng nề với cái thai ở những tháng cuối cùng. Bình thảng thốt nhớ lại những ngày đã qua, khi em trở thành nạn nhân tình dục của ông chủ Pành.
Từ vùng quê nghèo Sóc Trăng, Bình được đưa bằng xe khách lên Sài Gòn, qua cửa khẩu Tây Ninh đi sang Campuchia. Trong ngôi nhà mà bọn chúng gọi là trạm trung chuyển bên Campuchia, Bình gặp lão chủ Pành. Thấy ánh mắt như nuốt chửng người khác của lão Pành, Bình thấy sợ. Nhưng phòng ngủ của Bình không có chốt cửa.
Trước khi đi ngủ, em đã cảnh giác kê cái ghế chèn cửa. Đêm tĩnh mịch. Sau một ngày đi đường mệt nhọc, Bình ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, Bình thấy tiếng lịch kịch ngoài cửa. Em giật mình ngồi dậy, tiếng động ngoài cửa to dần. Hình như có ai đó đang xô cửa, chiếc ghế chèn cửa chực đổ ra. Bình sợ quá, nhưng em không biết làm gì cả, cứ ngồi rúm ró ở góc giường với chiếc chăn mỏng trùm kín người. Rồi chiếc ghế chèn cửa bị bung ra, cánh cửa bật mở. Bình hét lên sợ hãi, nhưng tiếng kêu của em chẳng đánh thức được ai.
Lão chủ Pành xuất hiện, ánh mắt rực lên dục vọng. Bình sợ hãi bỏ chạy, lão Pành đuổi theo. Cuộc rượt đuổi quanh phòng khiến lão chủ thở hồng hộc. Rồi lão Pành túm được Bình, em chống cự quyết liệt, không để lão xâm hại. Những manh áo, manh quần của em bị lão Pành giật đứt tứ tung. Rồi lão dọa cô gái, nếu không cho lão thỏa mãn dục vọng, lão sẽ lột hết quần áo đuổi xuống đường.
Đêm khuya khoắt, xứ lạ. Bình đã gục ngã trước sự đe dọa của lão Pành. Em đau đớn trở thành vật hiến thân cho ông chủ. Và 3 đêm liền, em bị lão giày vò. Nỗi đau đầu tiên khi bước chân đi làm thuê nơi đất khách quá lớn, khiến Bình như người mất hồn. Ước mơ kiếm nhiều tiền nơi đất khách giờ đối với em đã phải trả giá bằng nỗi đau thân thể và tinh thần. Nhưng sau đó, em vẫn phải đi tiếp sang Thái Lan, bởi em không thể trở về quê. Bọn chủ dọa, nếu em về thì phải trả lại cho bọn chúng 20 triệu đồng tiền chi phí đã lo cho em đi lại. Mà điều đó đối với em và gia đình là không thể!
Theo cơ quan Công an, ngay tại Thái Lan, khi bị bắt đưa về nhà tạm lánh, nạn nhân T. Bình đã khai nhận với Cục Điều tra đặc biệt Thái Lan về việc em đã bị ông chủ Xiểng - Lung - Lô (tức Pành) làm hại tại trụ sở Campuchia. Khi về Việt Nam, thêm nạn nhân M.Hồng đã khai báo về việc bị ông chủ hãm hại 2 đêm tại Thái Lan. Cảnh sát các nước xảy ra sự việc sẽ tiến hành phối hợp để làm rõ vụ việc trên. |
Theo T.Hòa
CAND
Những người tình mới đây còn dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng bỗng chốc biến thành kẻ giết người khi đối phương, vì một lí do nào đấy muốn chấm dứt câu chuyện yêu đương. Giành giật tình yêu bằng đao búa là lối hành sử vi phạm pháp luật và những kẻ cuồng yêu đó tất nhiên phải trả giá cho tội lỗi bằng những hình phạt thích đáng.
Bạn hãy thể hiện sự am hiểu, sự quan tâm và ý thức trách nhiệm của mình với các vấn đề của đất nước bằng cách gửi cho chúng tôi những bài bình luận, đánh giá, phân tích các vấn đề chính trị xã hội nổi cộm trong năm 2010 để nhận được những phần thưởng đầy ý nghĩa nhân dịp tết đến xuân về.
Nếu như "tam giác vàng" là đất hành nghề của các cô gái mại dâm di động thì mại dâm đồng tính nam (gọi tắt là gay) cũng có "thánh địa" riêng của nó. Đó là đoạn đường từ Thảo Cầm Viên (Sở thú) đến gần cầu vượt Nguyễn Hữu Cảnh, TP HCM.
Nguyên liệu làm bánh được phơi ngoài đường quốc lộ, nhân bánh bị ruồi muỗi bâu đen, khay đựng bánh cáu bẩn, những người công nhân tay không bốc bánh… đó là thực trạng thường thấy ở nơi làm bánh Trung thu truyền thống Xuân Đỉnh (Từ Liêm, Hà Nội).
Thấy bóng những chiếc công nông, xe tải lớn, nhỏ vào lèn Trù Hải, xã Quỳnh Văn (huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An) “ăn đá”, bọn trẻ lại lật đật chạy theo, đu, bám vào thành xe... Những đứa trẻ lớn lên, chẳng ai bảo ai, đều chọn nghề… phu đá. (Ảnh Pháp luật và xã hội)
Tất cả bệnh nhân đều được “thần y” bẻ cổ, xoay tay, vạch mắt, vặn tai, thổi phù phù. Rồi già trẻ, nam nữ đều phải kéo áo lên quá đầu, tụt quần xuống dưới mông để được "cậu" giẫm lên “truyền năng lượng chữa bệnh”. (Ảnh: Đất Việt)
Lao động, ăn ngủ, sinh hoạt trong trại giam buộc phải khác ngoài đời, nhưng sự hào hứng với trái bóng trong mùa World Cup này dường như không hề khác. (Ảnh: Tuổi trẻ)
Đầu giờ chiều, bên sông Tô Lịch (đoạn phía dưới cầu Hòa Mục thuộc phường Láng Hạ, Đống Đa, Hà Nội) thường xuyên xuất hiện cả chục người sát phạt, trong đó có không ít "bóng hồng".