Thứ Tư, 06/07/2011, 08:18 [GMT+7]
.
.

Hôn nhân nhức nhối của một thời buông thả


(Phunutoday) - Những hứa hẹn biến mất khi anh nổi giận. Những thề thốt rằng không bao giờ đả động đến quá khứ của chị, anh cũng không còn nhớ. Tất cả những gì anh còn nhớ trong đầu là phải hành hạ chị thật nhiều, thật đau để giúp anh quên đi chính quá khứ của chị…

Cưới chồng để giữ gia phong 

Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu dù chính hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu. Cuộc hôn nhân của Hà khi bắt đầu cũng có màu hồng của hạnh phúc. Hà cũng ngỡ rằng chị đã lấy được người đàn ông yêu chị nhất, người chắc chắn sẽ mang lại cho chị một cuộc sống nhẹ nhàng và không nhuốm buồn đau.

Nhưng sau năm năm bên nhau, năm năm chị học cách yêu thương anh thì mọi chuyện không được như chị mong muốn, như anh hứa hẹn. Hai người đào mồ chôn tình yêu của mình và giết chết chính họ. Hà là người con gái xinh đẹp, giỏi giang. Chị là người đã khiến bao đàn ông phải mê mệt. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, mọi thứ với Hà như vậy ngỡ là đã hoàn hảo.

Một người chồng thật tốt đứng bên cạnh chị sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho cô gái tài hoa. Nhưng cuộc đời không cho không ai cái gì bao giờ. Hà có tất cả nhưng chị lại là người lụy tình và vì tình mà khiến mình khốn khổ.

Cuộc tình ba năm của Hà với một kiến trúc sư kết thúc trong nước mắt và một thai nhi đã sang tháng thứ năm. Hà không thể phá nó đi. Gia đình cô gia giáo không chấp nhận con gái chửa hoang. Không chấp nhận họ phải mang một vết nhơ lớn như vậy trong gia phả.

Mọi người bắt Hà cưới gấp trước khi cái thai lộ ra ngoài và ai cũng phát hiện ra nó. Kiên, chồng chị bây giờ, là người được gia đình chị lựa chọn. Kiên yêu chị lâu hơn cả mối tình của chị với kẻ phản bội. Kiên có một gia cảnh rất tốt. Kiên đáp ứng được mọi yêu cầu của gia đình Hà.

 Khi yêu, người ta luôn ngỡ mình sẽ bỏ qua được mọi thứ, mọi rắc rối, mọi lỗi lầm của đối phương miễn là sau đó, ta có được người ta yêu. Kiên cũng nghĩ vậy nên dù biết Hà đang mang trong mình đứa con của một kẻ khác, anh vẫn đồng ý lấy cô.
1
Ảnh minh họa

 Anh chăm cô kĩ càng đến mức khi Hà bắt đầu lộ bụng, người đời ngỡ rằng đó là con của Kiên. Đàn bà nông nổi, thường bị xúc động bởi những quan tâm như thế.

Bỏ qua những băn khoăn về việc lầm lỗi có con với một người đàn ông khác, việc mình chẳng mấy yêu Kiên, Hà đồng ý lấy anh. Đám cưới được tổ chức trong niềm vui của Kiên, sự phấn khởi của cha mẹ Hà và tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị. Hà đã có một gia đình, một người cha cho con mình và một người chồng cho chính chị. Lấy Kiên, Hà trước hết luôn thấy mình là kẻ ban ơn anh, sau mới đến tình yêu chị cố hình thành để dành cho anh.

Những tháng đầu của cuộc hôn nhân, mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng. Hà được chồng chiều chuộng và chăm sóc như một bà hoàng. Kiên lo đầy đủ mọi thứ cho Hà và cho cả con Hà. Hà đã từng cảm động rơi nước mắt khi thấy chồng xoa nhẹ bụng chị rồi gọi con bằng giọng cưng nựng đầy yêu thương. Những lo ngại ban đầu biến mất. Hà thậm chí còn ngỡ rằng đứa con mình đang mang trong bụng chính là con của Kiên chứ không phải của gã khốn nạn đã bỏ rơi chị.

Đời một người phụ nữ, dù có giàu có, dù có thăng tiến đến mức nào trong sự nghiệp nhưng kiếm được một tấm chồng tốt mới được coi đó là sự thành công nhất trong cuộc đời. Hà ngỡ mình đã thành công, ngỡ mình được Chúa trời ưu đãi quá nhiều, ngỡ cuộc đời chị từ nay sẽ toàn mật ngọt, chị đã yêu Kiên nhưng giữa những êm đềm bao giờ cũng có sóng gió. Hà sinh con. Một cậu con trai. Tất cả mọi người đều hạnh phúc. Bố mẹ Kiên ngỡ rằng đó là máu mủ nhà mình.

Bí mật về đứa con hoang chỉ có Hà, Kiên, bố mẹ chị và một vài người trong gia đình chị biết. Họ đã cam kết để cho bí mật rơi xuống mồ. Không ai làm lộ điều đó nhưng chính người trong cuộc lại khó chịu với nó và những bi kịch của Hà bắt đầu từ đó. Cuộc hôn nhân của chị rơi vào bóng tối sâu thẳm và mãi mãi rời xa hai chữ “hạnh phúc”.

Không có hạnh phúc cho đàn bà hư hỏng

Con trai càng lớn càng giống kẻ đã bỏ rơi mẹ con Hà. Không ai nói ra nhưng ai cũng nhận thấy con trai hoàn toàn không giống Kiên. Những nghi ngờ được nhen nhóm từ trong nội bộ gia đình cho đến bạn bè, hàng xóm ngoài cuộc. Kiên đã cố yêu thương con trai như con ruột của mình nhưng những dị nghị khiến anh phát điên.

Con người ai cũng ích kỉ. Kiên bắt đầu hành hạ Hà bằng những lời dằn vặt trong cơn say. Kiên hiền lành của ngày xưa biến mất. Sau giờ làm, để xả bớt đi những bực dọc, anh lao vào rượu chè với bạn bè để khi trở về, anh trút nó vào vợ. Hà không còn được thấy cảnh chồng cưng nựng con trai, mua cho con hộp sữa, lo lắng khi con sụt sịt.

Chị chỉ thấy chồng làu bàu, đay nghiến và đòi hỏi chuyện chăn gối. Kiên thường đòi hỏi khi anh đang trong tình trạng say xỉn. Anh làm vợ đau và nghiến răng căn vặn “Tôi có hơn thằng ấy không?”.

Nhưng ngay hôm sau, khi men đã bay khỏi người, anh lại xin lỗi chị. Anh biết là mình sai nhưng sĩ diện đàn ông khiến Kiên có những hành động như vậy. Rồi mọi việc ngày càng tồi tệ hơn khi ngay cả khi không có hơi men trong người, anh cũng đánh chị.

 Trước là đánh lúc không có ai, sau thì bất cứ đâu chỉ cần anh thích là anh không còn quan tâm tới sĩ diện của vợ. Anh càng đánh vợ thì càng thấy hả dạ, càng đánh vợ càng thấy thằng đàn ông trong mình được nâng cao. Anh thấy mọi người nhìn mình với con mắt khác, không bị coi là thằng đáng thương, phải nuôi con cho một gã khác nữa.

Rồi Hà lại mang thai. Đứa con thực sự của Kiên. Điều này giúp cải thiện nhiều mối quan hệ của vợ chồng chị. Chị biết mình sai nên không bao giờ than vãn, không bao giờ trách cứ chồng. Hà coi đó là quyền của Kiên. Kiên có quyền được đối với chị như vậy vì chị là thứ đàn bà hư hỏng.

Những ngày Hà mang thai, chị lại được sống trong yêu chiều của chồng, bố mẹ chồng cũng không mấy xỉa xói con dâu nữa vì ông bà đang mong chờ đứa cháu thực sự của mình. Con trai đầu của chị nhờ vậy cũng được đối xử nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống ngỡ đã tươi sáng hơn thì cuộc sống của Hà một lần nữa lại lại bị kéo xuống địa ngục, một tầng địa ngục sâu hơn.

Con trai thứ hai ra đời được sống trong tình yêu thương của ông bà, của ba cháu còn con cả thì không. Cháu trở thành vật để so sánh, đối chiếu và bị hành hạ. Kiên trút giận lên con trai đầu vì nó không phải là con anh, nó là nghiệp chướng của gia đình anh. Nó càng bị hành hạ thì Kiên càng thấy đỡ bực tức.

Con trai thứ hai càng được chiều chuộng, yêu thương nhiều hơn con đầu bao nhiêu thì Kiên càng thấy hả dạ bấy nhiêu. Kiên mua quà cho con trai mình, mua quần áo đẹp cho con trai còn con cả, đó là điều hầu như không bao giờ. Hà có muốn mua cho con cũng không được. Con trai cả của cô chỉ có đồ mới khi ông bà ngoại mua cho. Hà thấy đau lòng muốn chết.

 Lỗi lầm là do chị gây ra nhưng con trai chị phải chịu. Kiên đã hứa sẽ bỏ qua mọi chuyện cho chị nếu chị trở thành vợ anh. Kiên đã hứa sẽ yêu thương con trai như con ruột của anh. Anh đã hứa rất nhiều nhưng sau tất cả, điều duy nhất anh làm được là cho chị một gia đình tàn nát, một cuộc sống địa ngục và những nỗi đau quặn thắt lòng.

 Con trai lớn sống trong sự kì thị của cả gia đình nhà nội. Không ai công nhận cháu. Nó ngơ ngác chẳng thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra. Nó còn quá nhỏ để hiểu được những ích kỉ, những toan tính của người lớn.

Hà không bỏ chồng vì Hà đã chịu ơn anh quá nhiều. Hà cũng không li thân vì Hà không muốn phá tan mọi thứ. Chị vẫn hi vọng sẽ có ngày Kiên tỉnh lại. Kiên trở về làm người chồng yêu thương chị năm nào. Những hi vọng cứ kéo dài trong vô vọng. Con trai lớn vẫn thi thoảng bi bô hỏi mẹ rằng: “Mẹ ơi! Vì sao ba không thương con? Vì sao ba thương bé Bi hơn? Vì sao ba mua đồ cho Bi? Vì sao chẳng ai thương con?”.

Nỗi đau của người mẹ ngày một lớn. Tâm hồn con trẻ cứ thế bị làm cho tổn thương. Bóng tối phủ kín hôn nhân của chị. Hà ước được trở về ngày xưa. Chị sẽ chịu những điều tiếng, những dị nghị để nuôi con một mình. Con chị thà chỉ có một người mẹ yêu thương cháu còn hơn có cả một gia đình nhưng chẳng ai thương yêu cháu. Mọi lỗi lầm luôn khó để được tha thứ. Và dĩ nhiên, đàn bà hư thì thường không có hạnh phúc…

Đan Anh (ghi)
;
.
'; ABDZone[1] = ''; try{ rotatorAdNetwork("ADBCookie", ABDZone); }catch(e){}