Người cha tội nghiệp làm "chuyện ấy" không biết mệt mỏi
- Người bố mắc chứng bệnh ham muốn tình dục quá độ, cuồng dâm, sống chẳng khác nào một con vật khiến người mẹ và những đứa con trong gia đình luôn ở tình trạng hoảng loạn...
>> Người cha tội nghiệp mắc bệnh lạ
Ghen với con trai
Căn bệnh quái gở của ông Vân lúc nào cũng thôi thúc ông làm "chuyện ấy" không biết mệt mỏi. Ông phải để cho cơ thể mình "trần như nhộng" vì quần áo khiến ông khó chịu, vướng víu. Lúc mới đầu, chưa biết chồng mắc bệnh, người vợ ra sức khuyên nhủ, các con cả trai lẫn gái đều đã có nhận thức, không thể để chúng trông thấy bố không một mảnh vải trên người và khốn khổ hơn nữa là "cái ấy" lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng quan hệ.
Ảnh minh họa |
Gian nhà quê thông thống từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, cả 3 đứa con đều lẩn tránh bố nhưng không biết tránh vào chỗ nào. Chưa kể bà con làng xóm gần gũi, thân tình thường ngày đều ghé qua chơi với mấy mẹ con, giờ trở nên khiếp hãi, kinh sợ khi chỉ vừa đánh tiếng ở đầu cổng là ngay lập tức thấy ông bố trần truồng đi ra. Ngôi nhà của vợ chồng ông Vân từ đó không có người nào dám đến chơi, kể cả những người thân, ruột thịt.
Bệnh trạng của ông Vân ngày càng nặng hơn. Chuyện chăn gối vợ chồng đối với ông Vân là để thỏa mãn nhu cầu bệnh lý, còn đối với người vợ chính là sự hành hạ, tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác. Những lúc "cao hứng", ông Vân không cho vợ mặc quần áo, bắt vợ phải "trần như nhộng" giống mình. Sau thời gian làm công việc đồng áng, người vợ trở về nhà đẫm mồ hôi và mệt mỏi. Nhưng chị tiếp tục phải phục vụ chồng, bị "yêu" cuồng dại, hết lần này đến lần khác trong những tiếng kêu gào thú tính, vò xé đau đớn. Chị chỉ biết khóc, nghiến răng cam chịu. Khi được chồng "thả" cho đi, chị gần như không thể ngồi dậy, cơ thể suốt từ đầu đến chân bầm dập, nhức nhối. Nghĩ đến con, chị gạt nước mắt, cố gắng đứng dậy nhưng hai chân cứ khuỵu xuống, không còn chút sức lực.
Ham muốn tình dục quá độ khiến ông Vân trở thành kẻ độc ác, nhẫn tâm và mù quáng. Ông ta ghen tuông với bất cứ ai nói chuyện với vợ. Từ những người hàng xóm thân thích đến những người thân ruột thịt nếu ông ta phát hiện đang đứng nói chuyện với vợ ở trước cổng là y như rằng nổi trận lôi đình. Cứ tồng ngồng như vậy, ông ta vác gậy ra đuổi đánh.
Ngay cả Việt - thằng con trai lớn cũng bị ông ta cho vào "tầm ngắm". Thấy hai mẹ con nói chuyện với nhau, chăm sóc nhau là ông ta chửi bới, đuổi đánh chỉ vì nghĩ hai mẹ con có quan hệ tình ái. Những trận đòn điên dại của ông ta trút xuống cả hai mẹ con Việt khiến thịt da tứa máu, vết thương trước chưa kịp khô miệng, vết thương sau đã hằn lên đau đớn.
Bỏ nhà đi lang thang
Thương mẹ, Việt chỉ biết lấy khăn chấm khô những giọt máu rỉ ra từ các vết thương. Cậu thanh niên mới lớn vừa sợ hãi, tủi nhục vừa căm phẫn nhưng lại bất lực, không tìm ra cách nào giúp mẹ bớt khổ. Nỗi đau thể xác bị bố đánh tàn nhẫn không là gì so với nỗi đau ngày đêm vò xé tâm can cậu. 18 tuổi, Việt đủ lớn để hiểu thảm cảnh mà mẹ cậu đang phải gánh chịu sau mỗi chiều đi làm đồng về. Mỗi lần như vậy, Việt lại ra sau nhà ngồi khóc. Cậu khóc hàng giờ liền trong nỗi uất ức câm lặng, dồn nén.
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm nữa, Việt bỏ đi lang thang. Cậu không dám trở về nơi từng là căn nhà thân thuộc, có hơi ấm của cả bố, mẹ và các em. Cậu sống nhờ tình thương của những người dân quanh vùng. Đêm xuống, Việt ngủ ngoài đường, bờ bụi hoặc các xó xỉnh mà bước chân cậu lạc đến. Những ngày bỏ nhà đi lang thang, trong đầu Việt rối loạn nhiều suy nghĩ, cảm xúc. Nhớ và thương mẹ nhưng nghĩ đến bố Việt không dám trở về nhà!
(còn nữa)
Hồng Anh