Thứ Hai, 05/09/2011, 08:12 [GMT+7]
.
.

Thu nhập không đủ sống, chúng tôi nhiệt tình sao được?

(Phunutoday)- Thu nhập đã chẳng đáng là bao nhưng làm việc trong ngành y lại khá vất vả và phải đối diện với đủ loại bệnh dịch mỗi ngày. Đi làm cả tuần rồi vậy mà cứ cách  ngày là đến lân trực 24/24h khiến cho chúng tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, không còn thời gian đâu mà chăm lo cho cá  nhân và gia đình…

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

 

Gửi anh VH và độc giả!                                                  

Tôi là một độc giả hiện đang công tác tại một bệnh viện ở huyện ngoại thành Hà Nội. Đọc câu chuyện của VH tôi thực sự rất cảm thông với hoàn cảnh của anh, nhưng tôi cũng muốn khẳng định rằng, các anh chưa bao giờ hiểu được những người làm ngành y chúng tôi. Vì thế tôi viết lên đây mấy lời chia sẻ, hy vọng anh và độc giả có cái nhìn khách quan hơn về những người thầy thuốc.

Hãy nhìn váo quá trình từ tuyển sinh đầu vào. Đại học y luôn là một trong những trường có điểm chuẩn thuộc hàng cao ngất ngưởng, một người đỗ vào y khoa được thì cũng coi như là giỏi hơn những người học những trường khác. Sau 6-7 năm học hành trầy  trật đến ngày cầm tấm bằng trên tay, bắt đầu đi làm thì công cán rẻ mạt, làm cho đơn vị công lập lương theo hệ số 2.34 nhân với lương tối thiểu của đơn vị hành chính sự nghiệp 830.000đ.

Cộng với một ít thu nhập từ doanh thu bệnh viện nữa thì tổng thu nhập hàng tháng cũng có đáng là bao đâu, tối đa cũng chi lên đến 4-5triệu đồng/ tháng mà thôi. Thu nhập đó có đáng gì so với công sức học hành 6-7 năm chúng tôi bỏ ra không? Và nó có đảm bảo cho chúng tôi có cuộc sống ra hồn trong thời buổi giá cả cái gì cũng tăng đến chóng mặt như hiện nay không?.

Nếu đem so sánh với những người học khối kinh tế học thì chỉ cần có 4 năm là đã hoàn thành, hơn thế nữa lại nhiều cơ hội việc làm, nếu vào làm cho các doanh nghiệp liên doanh thì tiền lương toàn thanh toán bằng USD. Trung bình cứ là 1.000USD – 2.000USD/tháng  rồi. Do vậy mà một số cán bộ ngành y tỏ ra bất mãn, không mặn mà với công việc.

Thu nhập đã chẳng đáng là bao nhưng làm việc trong ngành y lại khá vất vả và phải đối diện với đủ loại bệnh dịch mỗi ngày. Đi làm cả tuần rồi vậy mà cứ cách  ngày là đến lân trực 24/24h khiến cho chúng tôi không còn thời gian đâu mà chăm lo cho cá  nhân và gia đình. Đôi khi có được ít thời gian nghỉ ngơi bên gia đình thì lại chỉ để dành cho việc ngủ, nghỉ ngơi để còn tái tạo sức lao động chuẩn bị cho ngày làm việc tiếp theo. Mà chế độ trực một ngày như vậy các anh, chị có biết chúng tôi được hưởng bao nhiêu tiền không? Không biết các bệnh viện lớn khác như thế nào, nhưng bệnh viện tuyến huyện như của tôi nhân viên trực sẽ được hưởng 25.000 đồng/ 1 ngày đêm, nếu vào những ngày nghỉ thì nhân hệ số 1,3, tức là chúng tôi được hưởng 32.000 đồng. Thử hỏi, làm được gì với 32.000 đồng này, chưa đủ một bát phở đoàng hoàng hay một tách cà phê trong không gian bình thường nhất.  Điều đó làm cho chúng tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi, thực sự chán chường.

Để gắn bó được với nghề, nhiều người phải ra mở phòng khám tư để làm việc ngoài giờ, mong  có thêm thắt thu nhập để phục vụ cho cuộc sống mưu sinh… Và áp lực công việc, áp lực cuộc sống cứ đè ngày một nặng lên vai chúng tôi, khiến cho nhiều khi chúng tôi cảm thấy bực dọc, không có thêm tí phong bì của người nhà bệnh nhân là cảm thấy khó chịu, hay là nhiều khi mệt mỏi nên lơ là trách nhiệm với bệnh nhân cũng là điều dễ hiểu và cần được sự chia sẻ và cảm thông.

Vậy nên nhiều khi đang trong giờ làm việc không phải chúng tôi thiếu đi trách nhiệm với người bệnh, bực dọc với người bệnh mà là chúng tôi quá mệt mỏi, căng thẳng và ức chế nên sinh ra cáu gắt. Hơn nữa, người nhà bệnh nhân đôi khi vì chứng kiến cảnh đau đớn của người nhà mình nên vẫn có những câu nói thiếu tôn trọng, xúc phạm đến chúng tôi… tất cả những điều đó cũng ảnh hưởng đến tâm lý của những người làm ngành y…

Nói như vậy để mọi người hiểu rằng hãy thông cảm cho chúng tôi, chúng tôi cũng là con người, cũng phải ăn, phải sống chứ có phải là uống nước lã, hít khí trời mà vẫn làm quần quật được đâu.

Có thực mới vực được đạo, vài điều tâm sự với anh, với độc giả vậy thôi. Hy vọng mọi người hãy một lần đặt mình vào hoàn cảnh của chúng tôi để có thể thấu hiểu và cảm thông với những gì chúng tôi đang phải đối mặt.

  • Độc giả TG         
;
.
'; ABDZone[1] = ''; try{ rotatorAdNetwork("ADBCookie", ABDZone); }catch(e){}