SAO

Khánh Thi: Trời ơi, tôi đâu phải "chân dài"

Thứ bảy 10/09/2011 07:00
So với hồi lúc ở Bước nhảy Hoàn vũ (BNHV), Khánh Thi trên sân khấu ca nhạc dù vẫn với sở trường và sự tự tin ấy nhưng lại gây cho tôi cảm giác… khang khác.

Như thể một bên là chắc chắn đúng, là không thể khác; còn một bên thì ít nhiều là phù phiếm và nông nổi - có phải? - ở vào tầm tuổi ấy, với vẻ thông minh ấy…

Ca hát không có chuyện thắng thua

- Có nhất thiết phải đi vào lối mòn dễ hiểu và dễ đoán này không: cứ nổi tiếng là nhất định phải… đi hát?

Đi hát với ai đó là tham vọng nổi tiếng, nhưng với tôi đơn giản chỉ là một ấp ủ mà đến giờ tôi mới có dịp chiều lòng nó, đồng thời cũng là có thêm một nghề để kiếm tiền – tại sao không?

Có dịp hay là lỡ dịp, khi người hát đã ở vào tuổi 29? Đến như Uyên Linh mà Thanh Lam còn phán: “22 tuổi vào nghề cũng là muộn rồi”!

Với tôi thì nghệ thuật chả bao giờ có tuổi. Miễn là cách mình đến với nó, đổ mồ hôi cho nó thế nào để không bị nó phụ lòng. Tôi đến với dance sport thực ra cũng không hẳn sớm. Tuy học múa từ năm 11 tuổi nhưng tận đến năm 20 tuổi, tôi mới được qua Pháp học khiêu vũ…

- Sự tự tin hẳn đến từ dance sport, khi đó không chỉ là “món độc” lúc cầm mic, mà hơn thế, còn là sự trải nghiệm, vốn sống…?

Đúng là có những sự tự tin chỉ có thể có được bằng trải nghiệm. Và dance sport với tôi đa từng là một trải nghiệm nghiệt ngã, nghiệt ngã đến mức người ta không thể bỏ cuộc giữa chừng vì tiếc công theo nó.

- Nghiệt ngã hơn cả ca hát sao? Chắc không, khi mà với ca hát, chị mới đứng đầu đường?

Thể thao khắc nghiệt hơn nhiều chứ! Vì trong thể thao, chỉ cần một mùa giải anh thi đấu không thành công là coi như anh bị “out”. Còn với ca hát thì ngay cả khi anh hát dở, anh cũng vẫn có thể tìm được khán giả riêng của mình. Ca hát không có thắng thua, hay đúng hơn câu chuyện thắng thua trong ca hát nó không thẳng thừng và nghiệt ngã như bên thể thao…

- Những người “xui dại” chị là ai, ngoài Đức Tuấn? Dễ là thí sinh của BNHV lắm!

Chị Siu, đúng! Chị ấy khen chất giọng tôi tốt. Cố nhiên để làm nghề thì không thể chỉ bằng bản năng và sự tự tin vô lối.

- Chị đã loại trừ yếu tố xã giao ở đây chưa, như người ta vẫn nói: “Mất gì lời nói”?

Chị không biết chị Siu rồi!


Tôi (có) hát dở thì người ta vẫn thích xem tôi nhảy mà!

- Thực ra thì đôi khi cũng không cần có những người thầy lớn quá đâu, vì thứ thì họ có thể nhìn mình một cách thể tất, thứ thì mình cũng rất dễ bị sức ép phải cố cho ra được như họ…

Nào ai muốn được như họ! Họ cũng không muốn và tôi thì lại càng không. Tôi chỉ muốn được là mình. Chị Siu cũng khuyên tôi: Muốn thành công, hãy nên là bản thân mình!

- “Là mình” tức là nhảy là chính, hát là phụ?

Là thử sức mình trong một dòng nhạc khó đụng hàng, mà trong đó sở trường mình có là một lợi thế.

- Chị có chắc là không có đối thủ không, khi mà giờ cũng không ít người hát nhảy khá lắm, còn hát thì chắc chắn là hơn đứt: Thu Minh, Đoan Trang…  chị quá biết còn gì! Cộng lại trừ đi, chắc gì mình đã hơn được!

Tôi chỉ có thể nhấn mạnh dòng nhạc tôi chọn theo là pop latin, nơi tôi chắc tôi sẽ vẫn tiếp tục được là mình, cũng như được khác mình. Trong chừng mực nào đó, nó cũng là một thứ “của lạ” chứ! Chỉ có điều, không có gì “lạ” được mãi, thế nên mới không thể chỉ trông vào ăn sẵn. Không ai có thể chỉ nhờ vào một show truyền hình mà sống được mãi.

- Không ít MC đang “bắt sáng”, vậy mà khi chuyển qua đóng phim thì lại vụt tối, hay ngược lại. Lấn sân đâu chả thấy, chỉ thấy lấn cấn!

Tôi có tham vọng gì nhiều lắm đâu mà chị lại nỡ… làm tôi nản chí thế nhỉ? Đành gì thì tôi cũng không đời nào bỏ dance sport đâu mà! Chả ai dại gì mà đánh đổi! Còn việc tôi hát hay hay dở thì những người thích xem tôi nhảy cũng đâu vì thế mà nỡ ghét tôi! Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là nhảy đẹp thì có thể hát dở, một khi đa cầm mic.

- Nhưng chị hẳn biết showbiz Việt đích thị là nơi “đất dữ” với đủ mọi gièm pha đấu đá? Sao chị không đứng yên bên dance sport cho lành? Chẳng phải bên đấy chị cũng đang có khối việc phải làm sao?

Đúng là nếu như tôi an phận, thì đã có thể tạm hài lòng được rồi: 3 trung tâm dạy dance sport, với hàng trăm học viên. Phong trào dance sport lúc này nhờ sức nóng của BNHV mà cũng đang lan rộng. Bên mảng dance sport đỉnh cao, tôi còn là một huấn luyện viên…
Thế nhưng có lẽ cũng chính bởi những gì đã làm được, mà tôi tự thấy mình quyết không phải là người yếu bóng vía. Với showbiz Việt, tôi không quan tâm đến việc tôi đang bước vào hay bước ra, mà chỉ quan tâm quỹ thời gian của mình đã được tận dụng tối đa chưa, rằng tôi còn có thể làm gì và yêu quý nó như thế nào...

- Từng chứng kiến vẻ mặt vô hồn của một chân dài đi hát trong BNHV, vậy mà chị không thấy dị ứng sao?

Trời ơi, tôi đâu phải chân dài!


Đỉnh cao nào rồi cũng phải… lủi thủi ra về

- Nghe nói chị sẽ ra album vào tháng 10? Có vội vàng quá không, khi đúng lúc này chị mới chỉ… thò được một chân vào “làng vui chơi - làng ca hát” thôi đấy nhớ!

Ôi phiền mọi người cứ tưởng tượng đi, xem tôi có thể làm gì khi cầm mic! Vội ư? Tôi nghĩ là không đâu, sau khi tôi đã đổ sức một cách nghiêm túc như thế suốt từ hồi đầu năm đến nay. Thường tôi không hay chịu làm gì qua quýt đâu, dù cũng đã từng sống trong nôn nóng. Nhưng cũng giống như khi đổ mồ hôi cho dance sport, người ta không ai có thể nắm chắc ngày mai mình giành giải. Nghệ thuật đôi khi có thể là sự bùng cháy và vụt sáng vào phút chót, vào lúc mình không thể kiểm soát.

- Sở dĩ tôi lo chị vội là vì tôi thấy chị hồi giờ chủ yếu hát trong các event hơn là sân khấu lớn và lý do của lời mời phần nhiều là sức nóng “hậu BNHV”. Hay chính xác là vì muộn nên phải vội?

Thế nào là sân khấu lớn? Tôi chắc rằng khi biểu diễn người nghệ sỹ có thể đứng ở bất kỳ đâu mà họ cảm thấy được chấp nhận và có khán giả. Và điều đó khiến họ hài lòng. Bấy nhiêu vừa qua có thể coi như là một lời giới thiệu của tôi tới công chúng về một Khánh Thi có thể hát và nhảy hết mình như thế nào. Còn với riêng tôi thì đó là một cách để giúp tôi rèn luyện bản lĩnh sân khấu.

- Bản lĩnh sân khấu - món đó tôi tưởng chị có thừa? Dance sport chả dạy chị mãi!

Nhưng lúc này khác: cầm mic!

- Vừa nhảy vừa hát thì khó hơn sao?

Không hẳn, thích hơn là khác! Vì lâu giờ nhảy suông trên nền nhạc, hoặc nghe người ta hát, lắm khi mình cũng thèm “mấp môi” chết đi được, giờ mới có dịp “phục thù”, đã lắm chứ! Nhưng khác đây là khác ở tâm thế, và cả khán giả, bạn nghề…

- Đang đường đường là một người ngồi trên “chiếu trên” của làng dance sport, giờ lại chấp nhận làm một… người học việc bên làng nhạc, chị không tự thấy mình đôi khi cũng phù phiếm như ai sao? Hay đàn bà thì phải phù phiếm thế mới phải?

Tôi có quan tâm đến showbiz Việt nhiều lắm đâu mà biết nó phù phiếm? Tôi cũng không cho đàn bà với phù phiếm là một. Từng được đứng lên bục cao để nhận huy chương vàng quốc tế, và tự hào nghe người ta cử quốc ca nước mình, tôi cũng từng hiểu thế nào là “cao” là “thấp” rồi chứ! Nhưng đừng quên, sau mọi đỉnh cao vinh quang, ai cũng phải ra về, đôi khi còn là lủi thủi, vì đâu thể đứng đó một mình được mãi, đâu ai có thể ngắm mình được mãi. Sự trải nghiệm vì vậy khuyên tôi chỉ cần biết mình đang được làm một việc từ lâu mình mơ ước vì nghĩ có thể làm – thế là đủ! Chưa nói, nó còn là “gene ngầm” nữa, vì mẹ tôi trước cũng là ca sĩ...

Chí Anh từng hứa làm… bầu sô cho tôi

- Mơ ước từ lâu, vậy Chí Anh hẳn biết “giấc mơ trưa” này của chị? Bạn nhảy của chị nói gì?

Hình như có hứa là lúc nào nghỉ thi đấu thì quay ra làm… bầu sô cho, nếu như có người cứ khăng khăng phải đi hát cho bằng thích. Nhưng chưa kịp giúp nhau vụ đó thì đã chia tay vào năm 2008.

- Lời hứa không còn, vậy còn lời khuyên không?

Lúc này thì rõ là việc ai người nấy làm thôi nhưng nếu là dance sport, thì đó mãi là người tri kỷ.

- Vậy nếu không phải là dance sport, thì ai hiện nay mới là “người tri kỷ” của chị?

Mẹ tôi. Một tấm gương vì chồng vì con đến quên mình. Khi tôi chia tay Chí Anh và quyết tâm “Nam tiến”, để rồi thấm thía hơn bao giờ sự cô đơn thì mẹ tôi đã có mặt kịp thời và ở bên tôi suốt từ hồi ấy đến giờ. Bà không bao giờ nói nên hay không nên, mà chỉ âm thầm ủng hộ con bằng những chăm sóc vô cùng ấm áp, đôi khi còn bằng cả ánh mắt tự hào.

- Tôi đã trộm nghĩ đó là… Đức Tuấn?

Đương nhiên anh ấy là một người bạn tốt mà tôi may mắn có.

- Vậy cái anh ấy cho chị là gì, lời hứa hay lời khuyên?

Cũng như chị Siu, anh ấy san cho tôi một ít trải nghiệm mà tôi chưa có. Quả tình có không ít đắng đót mà nếu như không yêu nghề đến thế, chắc chắn người ta đã bỏ cuộc rồi. Những trải nghiệm cần thiết để nếu về sau gặp khó, tôi cũng đừng vội nản.

Tôi có thể yêu… cún vô điều kiện

- Thiên hạ đồn rằng chị có nuôi một con cún do Đức Tuấn tặng, hay ít ra, chị… tưởng thế?

Ôi riêng cún thì tôi có thể yêu vô điều kiện nhé, đến nỗi hàng đêm có thể ngủ cùng! (hào hứng mở điện thoại cho xem ảnh). Và nhà tôi hiện nay nuôi đến bốn con cún kia, ai tặng mà nhiều thế được. Mà thế là vẫn còn ít so với ngày xưa nhà tôi nuôi.

- Chị đâu phải cầm tinh “bác Cẩu” nhỉ?

Sao không, Nhâm Tuất là khác, chúa lận đận! Thế nên tận giờ này mới không có cả thời gian dành cho… người khác giới và toàn phải đi ngủ lúc 1, 2 giờ sáng đây này! Nhưng hơn hết, với gia đình tôi, đó từng là con vật giúp thoát nghèo, thời cả nước băn khoăn “nuôi con gì, trồng cây gì”. Bằng việc nhân giống chó cảnh, bố mẹ tôi đã lo được cho hai con đi du học và vượt qua được sóng gió thời khốn khó. Vì vậy mà có thể coi “bạn ấy” là “ân nhân” của gia đình tôi, là một “người quen biết”. Gì chứ riêng cún thì tôi có thể ngồi nói cả ngày.

- Hồi trước tôi cũng đa từng bị nhà văn Tạ Duy Anh “dọa” là sẽ nói cả ngày về… ngỗng. Sao tôi thì lại chưa bao giờ có thể yêu một con vật nào được đến như thế nhỉ?

Con vật hay chứ! Vì khối cái nó còn hay hơn con người!

- Ví dụ, ở chó?

Ô, trung thành! Vui buồn gì nó cũng ngồi cạnh mình. Không cho nó ăn gì, không vuốt ve gì nó, nó cũng ngồi cạnh. Nó ngồi cạnh chỉ với một mong muốn duy nhất là muốn mình yêu nó.

- Thế thì cũng hơi thụ động nhỉ?

Không có đâu, giống chó là vua nhạy cảm đấy! Ai yêu hay ghét nó, nó biết liền, kể cả khi người đó chưa kịp làm động tác gì với nó. Cứ xem cách nó “tiếp khách” là biết, vì sao có khách đến nhà nó sủa, có khách thì nó lại vẫy đuôi rối rít, dù mới gặp.

- Biết được ai yêu hay ghét mình thật lòng cũng là cần thiết đấy chứ, nhất là trong showbiz Việt?

Thì đấy chính là thứ mà các bạn “cẩu” hơn đứt mình! Vì thiếu gì người mà mình tưởng như yêu quý mình mười mươi vào một ngày vàng nào đó cũng có thể cho mình một cú sốc đau sốc đớn. Nhạy cảm mấy có khi cũng chả đủ dùng đâu ạ, đến như con vật trung thành mà còn bị chủ vật ra làm thịt đấy thôi!

- Làm cảnh chắc gì đã tử tế hơn làm thịt?

Tôi nuôi cún để làm bạn.

Họ được lợi thì tôi cũng được lợi!

- Thực lòng nhé, chị thấy khó chịu hay dễ chịu khi những người làm show BNHV không dại gì bỏ qua tình tiết Khánh Thi - Chí Anh? Là đàn bà thì cảm giác làm cho “ai kia” ngứa mắt có thể cũng khoái chứ!

Cuộc sống là sự trao đổi mà, dù không phải điều gì cũng được nói rõ trong bản hợp đồng. Họ được lợi thì tôi cũng được lợi, thế là hòa! Dù cái lợi mà tôi thấy không như chị nghĩ.

- Đúng là chị rất “bắt sáng” trong BNHV. Nhưng đến lần 3, nếu tôi là BTC, tôi sẽ bắt chị sắm vai khác. Chị nghĩ đó là vai gì?

Thí sinh?

- Không, MC! Vì còn thuyết phục hơn cả chuyên môn, ở chị còn là sự hoạt ngôn!

Ôi không, vì tôi nói cứng lắm, nếu đứng vào vị trí đó! Cũng đã thử rồi đấy chứ, nhưng xem ra không ổn cho lắm. Dù đúng là hồi trước tôi học văn giỏi lắm, 12 năm liền chưa bao giờ bị học sinh tiên tiến mà phải là xuất sắc, rồi thì làm liên đội trưởng, đi thi bí thư chi đoàn giỏi… - đủ cả! Chẳng biết sao cuối cùng lại đi học múa. Về khoản này thì tôi xin ngả mũ trước MC Thanh Bạch, vì anh ấy đã không ít lần cứu BGK chúng tôi những “bàn… đơ trông thấy” trong BNHV.

- Đơ thì tôi không thấy, nhưng đúng là trong sự vừa vặn của chị với chiếc ghế giám khảo, dường như có duy nhất một điểm bị lệch: Nhiều khi chị ăn vận cầu kỳ như một… thí sinh – nên không? Đó là thái độ của một vũ công chuyên nghiệp hay đơn giản, là cần… làm đỏm trước người cũ?

Tôi cần có thêm sự tự tin và cần có thêm cái để người ta nhìn vào cảm thấy tin. Bởi nếu như trong show ấy, mỗi thí sinh chỉ xuất hiện có một lần thì mỗi giám khảo xuất hiện tới 8 lần. Tám lần ấy, ngoài cái để người ta nghe, nên chăng cũng cần có thêm cái để người ta nhìn, khi mình là giám khảo nữ duy nhất trong số đó. Nói chung dù là với mục đích nào thì cũng cần phải hợp tình hợp cảnh. Còn thì ngoài đời, tôi thích ăn vận khỏe khoắn, đúng điệu dân thể thao.

- Múa, nhảy, thi đấu, làm giám khảo, đi hát và thậm chí, cả đóng hài, vậy tới đây chị nghĩ chị sẽ làm “trò” gì?

Ôi, tôi thì nhiều trò lắm! Đã bảo tuổi Nhâm Tuất mà lại, ngồi yên được thì đã là…!

Theo Tạp chí Đẹp