Thứ Hai, 31/10/2011, 14:21 [GMT+7]
.
.

Mất anh em mới hiểu thế nào là hạnh phúc

(Phunutoday)- Xa anh, giờ đây em mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Tiền là cần thiết, nhưng không làm nên hạnh phúc vững bền. Mà thứ làm nên hạnh phúc vững bền ấy chính là tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của những người yêu thương…
Em đã không trân trọng hạnh phúc anh trao vào tay mình...
Em đã không trân trọng hạnh phúc anh trao vào tay mình...

Gửi chồng cũ!

Em là một người con gái đẹp, thông minh, được sinh ra trong một gia đình đoàng hoàng và có công ăn việc làm ổn định. Em là niềm mơ ước của nhiều chàng trai, nhưng rồi em lại chọn anh trong sự ngỡ ngàng của bao người. Họ bảo, anh không xứng đáng nhận được ân huệ đó, cỡ như em chỉ xứng với những đại gia nhiều tiền,…

Nhưng em vẫn bỏ qua tất cả những lời đó, bởi em biết những gì anh dành cho em là có thực, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Và chúng mình cưới nhau.

Em và anh chúng ta đã rất hạnh phúc sau ngày cưới. Anh là một người chồng chu đáo. Em hay kể với anh rằng, hồi nhỏ ở nhà ngủ với mẹ, nửa đêm mẹ thường tỉnh dậy nhét áo của em vào trong quần, vì sợ lạnh bụng, vì hễ cứ lạnh bụng thế nào bụng em cũng đau. Rồi mỗi đêm, anh vẫn âm thầm tỉnh dậy và nhét áo em vào trong quần, em có cảm giác anh giống như một người mẹ,…

Anh chu đáo với em trong tất cả mọi việc. Từ chiếc xe em vẫn đi hàng ngày, anh có nhật ký thay dầu, bảo dưỡng cho xe của vợ nên chẳng bao giờ em phải lo sửa xe, hay bơm, rửa chiếc xe mình đi hàng ngày. Trong khi đó, trước kia chưa lấy anh đã nhiều lần em khóc mếu vì những trận xe hỏng giữa đường,…

Làm vợ anh, chiếc điện thoại của mình dùng em cũng chả bao giờ biết đến phải sạc pin, vì anh cứ kiểm tra cột pin mỗi tối đi làm về và sạc pin cho vợ. Vì thế, không còn tình trạng điện thoại hết pin như hồi chưa cưới nhau.
Em muốn được quay lại những ngày bên anh...
Em muốn được quay lại những ngày bên anh...

Hồi em có bầu, nửa đêm đói, anh phải đội mưa gió đi mua phở cho em lúc 2 giờ đêm, rồi dậy tráng trứng bất cứ giờ nào trong đêm khi em có yêu cầu. Em hay bị hạ huyết áp đột ngột, nên lúc nào trong túi xách anh cũng để vào đó mấy cái kẹo ngọt để khi cần thì ăn…

Không chỉ với em, anh còn chu đáo với bố mẹ và những người thân của em. Chả thế mà mỗi khi ông bà có việc gì chỉ gọi Hùng về giúp bố mẹ. Có lẽ, ông bà rất tin cậy ở anh.

Nghe những điều này, đám bạn của em đứa nào cũng nổi điên lên vì nghen tỵ, chúng nó bảo ước chi chồng nó chu đáo chỉ bằng một phần của anh thôi cũng mãn nguyện. Nhưng trong mắt mình, em chưa bao giờ nhận thấy sự hoàn hiện trong con người anh. Và điểm duy nhất làm anh không thể hoàn thiện trong mắt em, đó là anh không phải là một người đàn ông biết kiếm tiền. Anh tốt nghiệp đại học nhưng chỉ biết làm công ăn lương, thu nhập của anh 5 năm nay rồi vẫn 10 triệu, nên mặc dù đã nộp cả cho em mỗi khi lĩnh lương nhưng tiêu gì em vẫn phải tính toán vì sợ cuối tháng không đủ tiêu, dù rằng thu nhập của em cũng bằng với thu nhập của anh. Nhìn thấy đám bạn có những bộ váy áo đắt tiền, những chiếc túi hàng ngàn đô em cũng thèm khát giá như chồng em cũng giỏi như chồng nó, cũng kiếm ra nhiều tiền, có lẽ em sẽ không phải tính toàn mỗi khi tiêu tiền,…


Rồi một ngày em đã được toại nguyện khi gặp được một người đàn ông hoàn hảo, và kiếm được nhiều tiền trong một buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty. Vừa nhìn thấy em, anh ta đã có cảm giác như thân quen từ rất lau rồi. Những ngày sau đó, anh ta sẵn sàng bỏ ra hàng ngàn đô la để mua tặng em những món quà, em vô cùng hạnh phúc vì lương chồng em cả tháng cũng không đủ mua được những món hàng đó. Rồi em đã ngã vào vòng tay người đàn ông ấy. Anh ta bảo em bỏ chồng, còn anh ta bỏ vợ để cưới nhau,…

Nghe lời anh ta, em về viết đơn ly hôn và thú nhận đã ngoại tình. Biết không thể giữ được vợ, anh chấp nhận nhưng chỉ xin được nuôi con. Em chấp nhận, vì em cũng không muốn đứa con làm “vướng” chân mình. Rồi em và người ấy kết hôn,…

Cứ tưởng, sau khi sống với một người đàn ông hoàn hảo em sẽ hạnh phúc. Nhưng chẳng phải thế, anh ta đi tối ngày, cả tuần cũng chỉ ăn cơm nhà vài bữa còn lại chìm trong những cuộc nhậu thâu đêm suốt tháng. Anh ta cũng chẳng bao giờ quan tâm xe của em đi đã đến kỳ thay dầu mỡ, hay chiếc điện thoại em dùng còn pin hay hết, không quan tâm xem em cảm thấy thế nào khi cứ cả tuần phải ăn cơm một mình. Anh ta cũng chẳng quan tâm đến việc em hay bị tụt huyết áp,…

Ngay cả khi em mang bầu, anh ta cũng chẳng quan tâm và chẳng biết em ghén hay thèm ăn cái gì, anh ta cũng chẳng thèm về ngủ đêm, chứ đừng nói là đi mua cho em những tô phở vào lúc 2 giờ đêm. Mỗi tháng, anh ta chỉ vứt cho em một khoản tiền gấp 3 lần số lương của anh có được rồi bảo “Em muốn tiêu gì thì tiêu, cho ai thì cho, đi đâu thì đi, nếu thiếu thì chỉ cần nói với anh một tiếng, chứ tuyệt đối không được làm phiền và chĩa mũi vào công việc cũng như các mối quan hệ của anh”.

Không chỉ với em, ngay cả với bố mẹ họ hàng nhà em, anh ta cũng chẳng quan tâm. Và luôn tìm mọi lý do để thoái thác khi em rủ anh cùng em về nhà thăm bố mẹ, họ hàng,… Em biết, anh ta còn có nhiều mối quan tâm khác, và nhiều người phụ nữ khác gọi là chồng ngoài em, nhưng em chẳng có cách nào để bắt anh ta từ bỏ họ được. Thứ nhất, vì em không có đủ chứng cứ; thứ 2, vì em cũng chỉ là kẻ đến sau tranh vợ cướp chồng của người khác; thứ 3, anh ta bảo em không được phép,…

Xa anh, giờ đây em mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Tiền là cần thiết, nhưng không làm nên hạnh phúc vững bền. Mà thứ làm nên hạnh phúc vững bền ấy chính là tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của những người yêu thương. Em thèm khát được quay lại sống những ngày bên anh, nhưng có lẽ tất cả đã muộn. Em đã không biết trân trọng hạnh phúc ngọt ngào mà anh trao vào tay mình . Xin anh và con hãy tha thứ cho em- người vợ, người mẹ lầm lỗi…

Tố Quyên (HN)
;
.