Thứ Năm, 01/12/2011, 10:25 [GMT+7]
.
.

Vì sao Lâm Bưu vu cáo nguyên soái Hạ Long âm mưu ám sát Mao Trạch Đông?


(Phunutoday) - Nguyên soái Hạ Long chỉ là một trong số ít những nguyên soái và cán bộ lão thành mà bè lũ Lâm – Giang hãm hại trong cuộc Đại cách mạng văn hóa. Tuy nhiên, có lẽ ít người biết rằng, nguyên nhân sâu xa khiến Lâm Bưu điên cuồng muốn hãm hại vị nguyên soái lẫy lừng này vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật…

1. Vào ngày 6/12/1965, Hạ Long đột ngột nhận được thông báo: Lập tức tới Thượng Hải để tham gia hội nghị. Trong những lần trước, thông báo triệu tập hội nghị thường nói rõ nội dung, tuy nhiên lần này thì không. Cho tới khi đặt chân tới Thượng Hải, Hạ Long mới biết rằng, hội nghị lần này là để giải quyết vấn đề của La Thụy Khanh. Hạ Long và La Thụy Khanh, một người là phó chủ tịch phụ trách thường vụ quân ủy, một người là trưởng thư ký quân ủy, tổng tham mưu trưởng quân giải phóng Trung Quốc, công việc có mối liên hệ mật thiết, chắn chắn mối quan hệ cá nhân cũng không hề hời hợt.
Hạ Long
Hạ Long

Vì vậy, Hạ Long tuyệt đối không thể tin rằng một người trung thành như La Thụy Khanh lại có mưu đồ chống lại Đảng. Bằng cảm giác thính nhạy của mình, Hạ Long cảm thấy hội nghị lần này liên lụy tới cả mình.

Ở Thượng Hải, Hạ Long được sắp xếp ở một căn phòng nằm trên đường số 1 phố Hưng Quốc, cách không xa nơi ở của Lưu Thiếu Kỳ. Buổi tối đầu tiên của hội nghị, Lưu Thiếu Kỳ và vợ chồng Vương Quang tìm tới thăm. Lưu Thiếu Kỳ hỏi Hạ Long: “Sự việc có một chút đột ngột. Ông Hạ, ông là thường vụ quân ủy, việc này ông có biết trước không?”. Hạ Long nói: “Tôi cũng vừa mới biết”. Lưu Thiếu Kỳ lại hỏi Lý Tỉnh Tuyền - người đang ngồi ở phòng Hạ Long: “Còn ông, ông có biết việc này không?”. Lý Tỉnh Tuyền nói: “Tôi cũng không biết”. Lưu Thiếu Kỳ trầm lặng một lúc rồi nói: “Nếu nói như vậy, chúng ta không hề biết trước việc này rồi!”.

Ngày hội nghị thứ, chỉ có Diệp Quần - vợ của Lâm Bưu - và một số người khác do Lâm sắp xếp phát biểu. Khi từ hội nghị trở về, Hạ Long nói với vợ mình là Tiết Minh: “Hôm nay, một mình Diệp Quần nói luôn mấy tiếng đồng hồ. Bà ta nói bao nhiều điều xấu xa về La Thụy Khanh, nhiều chuyện nghe rõ là phi lý. Cậu xem những gì mà Diệp Quần nói, La Thụy Khanh có thể làm được không? Không, không thể nào. Tôi xem những gì Diệp Quần nói không tin được”.

Cho tới ngày thứ tư, Diệp Quần tới tìm Hạ Long. Diệp nói, Lâm Bưu rất quan tâm đến phó thủ tướng Hạ, nên bà ta thay mặt Lâm Bưu tới thăm. Hai ngày sau đó, Tiết Minh tới thăm Diệp Quần, Diệp nói lâu nay không dám qua chơi nhà họ Hạ là vì không biết tính tình của Hạ Long ra sao, rồi nói những chuyện trước đây Tiết Minh “nói xấu” mình, bà ta sẵn sàng bỏ qua, chỉ cần từ này về sau không nhắc tới nữa.

Tiết Minh nói: “Chuyện trước đây ra sao, cả tôi và chị đều hiểu rõ”. Diệp Quần vốn tên là Diệp Nghi Kính, còn gọi là Diệp Cẩn. Năm 1937, Diệp Cần từng làm phát thanh viên trong đài phát thanh của Quốc dân đảng, từng tham gia các cuộc diễn thuyết do đoàn Tam thanh của Quốc dân đảng tổ chức.

Vì vậy, vào năm 1942, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc tiến hành đợt chỉnh đốn tác phong đảng viên, Tiết Minh từng khuyên Diệp Quần khai rõ với tổ chức những sự việc này. Tuy nhiên, Diệp Quần từ sau khi kết hôn với Lâm Bưu thì trở nên ngang ngược, không coi những lời của Tiết Minh ra gì. Tiết Minh không còn cách nào khác, đành đem mọi chuyện lên ban tổ chức của Trung ương để giải quyết. Cũng từ đó, Lâm Bưu và Diệp Quần luôn khắc cốt ghi tâm “mối hận” này. Diệp Quần nói những chuyện Tiết Minh trước kia “nói xấu” mình cũng là ám chỉ sự việc này.

Hai ngày sau đó, Diệp Quần lại nói với Tiết Minh: “Tôi cảnh báo với chị một vấn đề. Em trai của Lâm Nguyệt Cầm (vợ của nguyên soái La Vinh Hằng) là một đặc vụ Quốc dân đảng. Anh chị quan hệ với họ rất thân, lại còn đưa những văn kiện tối mật cho họ xem, giờ nói là anh chị thông đồng với Quốc dân đảng, e là khó mà nói cho rõ được”. Tiết Minh giải thích đó là một giấy tờ bình thường do một vị trong Bộ Chính trị nhờ đưa cho Lâm Nguyệt Cầm xem. Tuy nhiên, Diệp Quần không tin, coi đó là một sự ngụy biện.

Tiết Minh đem câu chuyện Diệp Quần nói với mình nói lại với chồng, Hạ Long nói: “Không thể xem thường những cuộc thăm viếng của Diệp Quần. Diệp Quần nói bà ta không nhớ gì đến chuyện trước đây, vậy thì sao lại cứ nhắc mãi tới chuyện đó?”. Tiếp đó, Hạ Long thở dài nói: “Có lẽ lần hội nghị này không hề đơn giản như thế, mục đích của họ có thể lớn hơn nhiều!”.

Hội nghị ở Thượng Hải diễn ra từ ngày 8 - 15/12, trong vòng 7 ngày, ngoài những lời buộc tội vô căn cứ, không đưa ra được bằng chứng xác thực nào về sự phản bội của nguyên soái La Thụy Khanh. Tuy nhiên, tại hội nghị ủy ban thường vụ quân ủy tổ chức ngay sau hội nghị này, đã quyết định bãi miễn chức vụ của La Thụy Khanh. Hạ Long cũng không còn được đảm nhiệm vai trò của một phó chủ tịch thường vụ quân ủy nữa.

2. Sau khi hội nghị ở Thượng Hải kết thúc, Hạ Long và Đổng Tất Vũ cùng tới Quảng Châu nghỉ ngơi. Tháng 3/1966, theo kế hoạch từ trước, Hạ Long tới Thành Đô thị sát khu công nghiệp gang thép Cây hoa gạo. Đây vốn là nhiệm vụ Mao Trạch Đông giao cho Hạ Long. Trong quá trình thị sát, Hạ Long cùng với các cán bộ công nhân nghiên cứu kế hoạch, thảo luận, giải quyết các vấn đề vướng mắc của công trình. Sau khi công việc thị sát hoàn tất, Hạ Long trở về tới Bắc Kinh thì đã là 9/4/1966.

Không lâu sau đó, một cuộc động loạn được gọi là “Đại cách mạng văn hóa” bắt đầu. Từ 4 - 26/5, Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc triệu tập hội nghị Bộ Chính trị mở rộng, phê phán những hành vi “phản đảng” của Bành Chân, La Thụy Khanh, Lục Định Nhất, Dương Quang Côn,… và đưa ra văn bản mang tính chỉ đạo cho cuộc động loạn kéo dài suốt 10 năm sau đó mang tên “Bản thông tri ngày 16/5”.

Sau đó, từ ngày 1 - 12/8, bắt đầu tổ chức hội nghị 11 khóa 8. Tại hội nghị, Mao Trạch Đông bóng gió phê phán Lưu Thiếu Kỳ “đứng trên lập trường tư sản phản động, thực hiện chuyên chính giai cấp tư sản”. Đồng thời, Mao Trạch Đông cũng viết thư cho Hồng vệ binh của Đại học Thanh Hoa, “nhiệt liệt ủng hộ” hành động của họ. Cuộc động loạn từ Bắc Kinh bắt đầu lan rộng ra toàn quốc.
Lâm Bửu
Lâm Bửu

Hạ Long là một người cực kỳ trung thành với Đảng Cộng sản và với Mao Trạch Đông. Chỉ cần là quyết định của Trung ương, là chỉ thị của Mao Trạch Đông thì bất kể hoàn cảnh nào, Hạ Long cũng nhất định chấp hành. Tuy nhiên, Hạ Long làm cách nào cũng không thể lý giải nổi lý do vì sao Mao Trạch Đông lại phát động cái gọi là “Đại cách mạng văn hóa” này. Những cán bộ cách mạng cả đời hy sinh cho sự nghiệp của Đảng sau một đêm bỗng trở thành những kẻ tư sản, những tướng quân hiển hách bỗng chốc trở thành “phản đồ”, “đặc vụ”. Sự đảo lộn tới không ngờ của lịch sử khiến Hạ Long không thể nào hiểu được.

Sau hội nghị lần thứ 11, Bộ Chính trị và Ban Bí thư trung ương liên tục mở các hội nghị sinh hoạt Đảng để giải quyết “vấn đề” của Lưu Thiếu Kỳ và Đặng Tiểu Bình. Trước tình hình đó, Hạ Long cảm thấy vô lý và rất khó chịu. Một lần, Mao Trạch Đông hỏi Hạ Long: “Cậu đã phát biểu chưa?”, Hạ Long đáp: “Vẫn chưa phát biểu”.

Mao Trạch Đông lại hỏi: “Sao không nói?”, Hạ Long thật thà đáp: “Báo cáo chủ tịch, tôi vẫn chưa nâng nổi quan điểm!”. Không lâu sau đó, các hội nghị sinh hoạt Đảng không mở nữa. Hạ Long vui mừng thông báo cho những bạn bè tới thăm mình. Có người hỏi: “Sao lại không mở nữa?”. Hạ Long đáp rằng: “Tiếp tục mở hội nghị còn không được, huống hồ là nâng quan điểm”.

Trong thời gian này, Hạ Long bàn với Tiêu Hoa về Cách mạng văn hóa và làm cách nào để giải quyết vấn đề các cán bộ lão thành của Đảng. Hạ Long nói: “Cách mạng văn hóa rốt cuộc là cái gì? Theo như cách làm hiện nay thì giống như là một cuộc thanh trừ giai cấp trong nội bộ. Những cán bộ lão thành công tác hàng mấy chục năm, nhiều người xém chút còn bị địch giết. Họ thuộc giai cấp nào, chẳng lẽ Đảng không hiểu hay sao?”.

Trung tuần tháng 9, một cán bộ lãnh đạo bị quy là “phản đồ”, “tư sản” đã mang biên bản kiểm tra của họ tới cho Hạ Long xem. Ở cuối các bản kiểm tra đều có đề cập tới “đại bác tấn công Bộ Tư lệnh”. Hạ Long xem xong hỏi: “Vì sao lại đề xuất việc đại bác tấn công Bộ Tư lệnh? Lẽ nào anh thừa nhận mình là giai cấp tư sản trong Bộ Tư lệnh?”.

Hạ Long trước sau vẫn không tin rằng trong nội bộ Đảng lại tồn tại cái gọi là “Bộ Tư lệnh giai cấp tư sản”, cũng không tin rằng ở tầng lớp lãnh đạo cao nhất của Đảng lại có người “đứng trên lập trường của giai cấp tư sản”, “thực hiện chuyên chính tư sản”. Ông càng không tin rằng có nhiều cán bộ lãnh đạo lại “đi theo con đường tư bản” đến như vậy. Có một hôm, Khang Sinh gặp Hạ Long, hỏi: “Anh có biết Dương Trực Lâm không?”.

Hạ Long đáp: “Tôi biết”. Khang Sinh nói: “Ông ta làm việc cho ngụy quân, là một phản đồ”. Hạ Long giật nảy mình, đáp: “Anh ấy không phản bội, là tổ chức cử anh ta đi”. Năm 1986, nhớ lại sự việc này, Dương Trực Lâm nói: “Thực sự, khi đó Chủ tịch Hạ Long đã lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm, thế mà vẫn rất khẳng khái bảo vệ cho tôi”.

Tháng 10/1966, lại triệu tập hội nghị công tác. Sau khi hội nghị kết thúc, bắt đầu triển khai cuộc vận động “quét mọi trở ngại”, phê phán con đường phản động của giai cấp tư sản. Các trường quân đội cũng bắt đầu loạn lên. Một số lượng lớn các sỹ quan lẫn sinh viên trong các trường quân sự kéo về Bắc Kinh. Họ kết hợp với lực lượng “tạo phản” ở địa phương tấn công các căn cứ quân sự, cướp các tài liệu mật của quốc gia khiến các cơ quan quân sự gần như tê liệt. Ngày 13/11, tiểu tổ cách mạng văn hóa của quân ủy trung ương quyết định mở một hội nghị tại sân vận động công nhân ở Bắc Kinh, mời các vị nguyên soái có uy tín xuất hiện để dẹp yên tình hình.

Trong số những nguyên soái được mời tới, có Hạ Long. Thế nhưng đây cũng là lần cuối cùng Hạ Long được nói trước quần chúng và cũng là lần duy nhất, Hạ Long đăng đàn nói về cách làm thế nào để tham gia “Cách mạng văn hóa”. Từ khi cuộc Cách mạng văn hóa bắt đầu tới lần diễn thuyết này, Hạ Long vẫn không tin rằng trong nội bộ Đảng lại có hai “Bộ Tư lệnh”.

Hạ Long bảo vệ Lưu Thiếu Kỳ và Đặng Tiểu Bình, phản đối việc “làm phản một cách hợp lý”. Đương nhiên, việc Hạ Long và các vị nguyên soái diễn giảng về cách tham gia “Cách mạng văn hóa” đối ngược hoàn toàn với lập trường của bọn Lâm Bưu và Giang Thanh, cũng là phê phán âm mưu đoạt quyền trong động loạn của chúng, vì vậy, bọn chúng bắt đầu căm ghét và phản đối ông. Tuy nhiên, đây chưa phải là lý do duy nhất khiến Lâm Bưu tìm mọi cách bức hại Hạ Long cho tới chết.

3. Việc Lâm Bưu muốn đánh đổ Hạ Long vẫn còn một nguyên nhân rất sâu xa mà ít người được biết tới.

Mùa xuân năm 1942, Hạ Long tới Diên An nhận chức Tư lệnh Liên quân Biên khu Thiểm Cam Ninh. Một lần, Mao Trạch Đông và Hạ Long nói chuyện, bàn tới Lâm Bưu và nhắc tới hội nghị Tôn Nghĩa, nói Lâm Bưu ngoài mặt thì thừa nhận vị trí lãnh đạo của Mao Trạch Đông, tuy nhiên phía sau lưng thì bất mãn, thậm chí còn chửi mẹ chửi cha. Năm 1938, trong hội nghị Lạc Xuyên, Lâm Bưu không màng đến đại cục, không hề quan tâm tới kiến nghị để quân lại phòng ngự ở Biên khu Thiểm Cam Ninh của Mao Trạch Đông.
d
 

Trong thời kỳ kháng chiến, Lâm Bưu từng nói, đàm phán với Tưởng Giới Thạch thì nên nói một vài lời dễ nghe… Cuộc trò chuyện giữa Mao Trạch Đông và Hạ Long lần ấy sau này đã bị Lâm Bưu biết. Lại thêm năm 1937, sau khi tham gia hội nghị Lạc Dương, khi trên đường trở về Sơn Tây, Lâm Bưu từng viết cho Hạ Long một mẩu giấy nói, Tưởng Giới Thạch có ý định chiến tranh tới cùng, khi trở về chúng ta có thể tiết lộ bí mật này. Tờ giấy này sau đó bị một cảnh vệ của Hạ Long làm hỏng do mang đồ của Hạ Long đi giặt.

Những việc này khiến Lâm Bưu hình thành một mối lo Hạ Long sẽ nói ra mọi chuyện. Sau khi Trung Quốc thống nhất, Hạ Long chiếu theo tư tưởng của Mao Trạch Đông, nhấn mạnh sự lãnh đạo của Đảng đối với quân đội. Trong suốt thời gian Hạ Long đảm nhiệm vai trò chủ tịch thường trực Quân ủy Trung ương, quân đội đạt được rất nhiều thành tích trên nhiều lĩnh vực.

Điều này khiến Lâm Bưu vô cùng bất mãn, sợ rằng nếu như Mao Trạch Đông cứ tiếp tục trọng dụng Hạ Long như vậy sẽ đe dọa địa vị của mình. Và Hạ Long sẽ trở thành một vật cản cực kỳ khó khăn đối với âm mưu đoạt quyền của Lâm Bưu. Trong một lần hội nghị, chính Lâm Bưu đã tiết lộ nguyên nhân thầm kín này. Lâm nói, y muốn đánh đổ Hạ Long là vì tính đến việc “sau khi Mao Chủ tịch qua đời”, sợ rằng Hạ Long sẽ “bắn pháo hô hào làm loạn”.

Năm 1959, sau khi Lâm Bưu đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã nhanh chóng cài cắm thân tín của mình vào các cơ quan hải quân, không quân rồi hãm hại những cán bộ bất đồng ý kiến với mình. Sau khi “Các mạng văn hóa” nổ ra, những thân tín của Lâm Bưu tại hai đơn vị này đã thừa cơ đoạt quyền.

Ngày 28/8, Lâm Bưu cho gọi Ngô Pháp Hiến tới nói: “Hạ Long có dã tâm, khắp nơi chọc tay vào, từ Bộ Tổng tham mưu tới hải quân, không quân rồi các học viện chính trị, đâu đâu cũng thấy mặt lão. Không quân là miếng thịt béo, ai chẳng muốn ăn, anh phải cẩn thận không lão cướp quyền của anh”. Sau đó, Lâm Bưu ra lệnh cho Ngô trở về viết báo cáo tình hình Hạ Long “tham gia” vào công việc của không quân ra sao.

Tới ngày 2/9, Lâm Bưu gọi điện cho Lý Tác Bằng nói: “Anh phải chú ý Hạ Long, Hạ Long thực tế là kẻ đứng phía sau La Thụy Khanh. Hắn kéo một đống người chống lại ta. Quân ủy sẽ nhanh chóng triển khai hội nghị giải quyết vấn đề của hắn. Anh mau mau viết tài liệu báo cáo về vấn đề này”.

Trước thời điểm này, một số nhân viên của Ban ngoại vụ của Bộ Tổng tham mưu đề nghị tạm thời không cho phép các cán bộ lãnh đạo tham gia các hoạt động ngoại vụ. Kiến nghị của họ bị Tham mưu đảng ủy phản đối tuy nhiên, Trung ương lại đồng ý. Vì vậy, họ vui mừng đến Tham mưu đảng ủy để “báo tin mừng”. Bộ Tham mưu tác chiến phân cán bộ viết báo chữ to để biểu thị ủng hộ. Vương Thượng Vinh - Bộ trưởng tham mưu tác chiến - cũng bị buộc phải ký tên.

Lâm Bưu biết vậy liền chớp ngay cơ hội này vu cáo đây là hành động cướp quyền. Sau đó, vì Vương Thượng Vinh từng có thời gian làm việc dưới quyền của Hạ Long nên Lâm Bưu lại vu cáo nói rằng, Vương Thượng Vinh nhận chỉ thị của Hạ Long. Đây là chứng cứ Lâm Bưu dùng để chỉ ra rằng Hạ Long đang âm mưu đoạt quyền và yêu cầu thân tín của mình “nhanh chóng viết báo cáo”. Không chỉ có vậy, tại khắp các binh chủng khác, Lâm Bưu đều tìm mọi cách để làm những bằng chứng giả vu cáo Hạ Long.

4. Tuy nhiên, Lâm Bưu biết rằng, muốn đánh đổ Hạ Long thì cần phải tạo nên một bằng cớ ngay tại vấn đề được coi là “kị húy” nhất. Vì vậy, Diệp Quần đã chỉ đạo cho trưởng ban bảo vệ văn phòng Quân ủy Trung ương Tống Trị Quốc viết một báo cáo vu khống Hạ Long.

 Báo cáo viết: “Hạ Long có một khẩu súng ngắn được chế tạo rất tinh vi. Buổi tối ngủ thường để súng dưới gối, khi ra ngoài thì thường mang theo. Tuy nhiên, hai tháng gần đây, súng của Hạ Long không còn đặt dưới gối mà ra đường cũng không mang theo nữa. Sau đó, có người mật báo rằng, cây súng của Hạ Long từ khi Cách mạng văn hóa bắt đầu đều để ở chỗ con gái của Đổng Tất Vũ, đang sống ở Trung Nam Hải để tiện cho Hạ Long khi có hội nghị ở Hoài Nhân Đường thì dùng để ám sát Mao Chủ tịch”.

Lời vu cáo trắng trợn này nhanh chóng được lan truyền. Đổng Tất Vũ đã vì những lời vu cáo này quát mắng con gái mình. Con gái Đổng kinh ngạc nói: “Những lời hoang đường này cha nghe được từ đâu? Cây súng đó không phải là bác Hạ Long để ở chỗ con mà là khi con và một số bạn nam khác tới nhà bác ấy chơi, thì bác ấy đưa cho con để làm đồ chơi. Nhưng đó là chuyện từ năm 1957”.

 Để nói rõ việc này, con gái của Đổng Tất Vũ đã vội vàng tìm trong rương của mình khẩu súng cũ giao cho các cơ quan hữu quan. Những người kiểm tra súng phát hiện cò súng không kéo được, dùng hết sức bóp thì mới dịch được một chút. Những người kiểm tra súng đều nói: “Súng này có thể dùng để ám sát người được không?”.

Tuy nhiên, Lâm Bưu vẫn đem những bức thư vu cáo này đưa cho Lý Tác Bằng và Ngô Pháp Hiến để viết báo cáo gửi cho Mao Trạch Đông. Buổi trưa ngày 5/9, trong phòng nghỉ của bể bơi ở Trung Nam Hải, Mao Trạch Đông đem bức thư vu cáo của Ngô Pháp Hiến đưa cho Hạ Long. Hạ Long xem xong hỏi: “Tôi có cần tìm Ngô Pháp Hiến nói chuyện không?”.

 Mao Trạch Đông nói: “Có việc gì mà nói? Anh không lo, tôi sẽ làm phái bảo hoàng cho anh”. Hạ Long không ngờ, sau cuộc nói chuyện với Mao Trạch Đông chỉ ba ngày, trong một cuộc hội nghị, Lâm Bưu đã đề nghị mọi người phải đề cao cảnh giác với âm mưu đoạt quyền của Hạ Long.

Tối ngày 9/9, Mao Trạch Đông đã cho bí thư của mình là Từ Diệp Phu gọi điện cho Hạ Long, nói: “Sau khi Lâm Bưu và một số đồng chí làm việc, sự việc đã kết thúc. Anh có thể đi thăm và xin ý kiến của một số đồng chí có liên quan”. Nửa đời người lăn lộn súng đạn, Hạ Long coi khinh nhất là loại người lén lút sắp đặt âm mưu phía sau, vì vậy nhận được điện thoại, tức giận nói: “Có gì thì đặt lên bàn nói! Cứ lén lén lút lút phía sau lưng như thế thì còn ra gì!”. Tuy nhiên, Hạ Long vẫn nghe theo chỉ thị của Mao Trạch Đông, tìm tới gặp Lâm Bưu để xin ý kiến.

Khi tới gặp Lâm Bưu, Lâm nói: “Đồng chí Hạ, tôi không có ý kiến gì về anh”. Hạ Long nói: “Không, Lâm phó chủ tịch chắc là có một chút ý kiến chứ”. Lâm Bưu ngừng một lát rồi nói: “Nếu như nói, chỉ có một điểm này thôi. Đó là vấn đề của anh lớn hay nhỏ phụ thuộc vào việc anh ủng hộ ai, phản đối ai”.

Hạ Long nghe Lâm Bưu uy hiếp thì cười nói: “Phó chủ tịch Lâm, đồng chí cũng biết tôi lăn lộn gần một đời, tôi ủng hộ ai, phản đối ai, chẳng lẽ không rõ!”. Hai người ngay câu đầu tiên đã không hợp nhau, nên Hạ Long đành đứng dậy ra về. Sau lần nói chuyện này, Lâm Bưu biết rằng kế hoạch vu cáo mà y dày công sắp đặt không thể đạt được mục đích là “khống chế” Hạ Long. Vì vậy, một âm mưu mới tàn độc và thâm hiểm hơn lại được bè lũ của Lâm Bưu bắt đầu sắp đặt để hãm hại vị nguyên soái trung thành Hạ Long.

Kỳ tiếp: Số phận bi thảm của nguyên soái Hạ Long

Hà Phương
[links()]
;
.
.