Thứ hai, 12/12/2011, 10:06(GMT+7)

Trung Dũng: Chưa ai bảo tôi xảo trá

"Tôi khờ vì tôi không giỏi nói sốc, vì nói để gây sốc không phải là bản tính của tôi", diễn viên Trung Dũng chia sẻ.

 
Không chỉ được biết đến là một nghệ sĩ đa tài khi vừa có thể đóng phim, làm MC, ca hát, kinh doanh và là một đầu bếp cừ khôi, Trung Dũng còn nổi tiếng là một trong số hiếm diễn viên luôn biết sống vì cái tôi cho riêng mình. Bấy nhiêu đã đủ tạo nên những lát cắt đa diện về chàng diễn viên có vẻ ngoài góc cạnh - Trung Dũng. Hỏi Trung Dũng có thấy điều này là cần thiết trong môi trường nghệ thuật, anh bảo chính xác là cần bởi vì nghề diễn vẫn còn những diễn viên không dám lên tiếng khi bị lợi dụng tiền bạc, bị ức hiếp và bị trù dập. Lúc nào họ cũng cười tươi, dạ thưa ngọt ngào để được lòng người trong nghề, được giao vai, được có công việc tốt. Anh thú nhận mình cũng muốn vậy, cũng muốn hòa nhã, vui vẻ nhưng vì cái tôi quá lớn nên anh không làm được.
 
“Làm nghề, ngoài sợ thất nghiệp, tôi sợ nhất người ta khinh mình. Một tỷ người ghét, tôi vô tư, nhưng bị một người khinh, tôi buồn. Họ ghét có đủ lí do nhưng khinh thì chỉ vì một lí do mình đi bằng hai đầu gối. Đó là đi bằng cách hiến thân, chà đạp người khác, đi đường vòng, cầu xin hoặc chịu bỏ tiền. Tôi sợ nên cố gắng từng bước đi chậm, đi tới đâu, tôi xây móng tới đó. Ai ghét tôi, ai nói tôi chảnh, khó tính, sao xẹt, sao nhỏ tôi không quan tâm bằng việc họ công nhận tôi nghiêm túc với nghề”, Trung Dũng bắt đầu cuộc trò chuyện.

Đã đánh đổi nhiều để giữ “cái tôi”

- Anh sợ người ta khinh mình, còn anh từng khinh người ta chưa?

Từng có, vì trong nghề này, số người đi lên bằng đôi chân tài năng của mình rất hiếm. Nói chung đôi khi cũng do hoàn cảnh chứ họ cũng không muốn vậy.

- Vậy để giữ được “cái tôi” quá lớn cho riêng mình, anh có phải đánh đổi nhiều thứ?

Rất nhiều, nhiều lắm luôn. Đánh đổi tình bạn thì chắc chắn không vì tôi ít bạn thân. Tôi thích những người bạn không nhu nhược, không thụ động. Bạn tôi phải là người có cá tính năng động và biết quan tâm đến người khác. Họ có thể xả thân vì mình khi mình gặp nạn. Tôi đã mất nhiều cơ hội, nhiều chén cơn, vai diễn, mối quan hệ vì cái tôi đó. Thậm chí có người từng trách tôi “Bạn khờ quá, người ta không đụng tới bạn thì bạn đụng họ làm gì? Lẽ ra họ mời bạn show đó nhưng giờ thì bạn mất show!”. Mất thì mất chứ tôi đâu có sợ. Có một đồng, tôi ăn một, có hai tôi ăn hai. Tôi sống giản dị nên cũng không cần gì ghê gớm lắm.

- Liệu anh có dễ dàng chấp nhận từ bỏ cái tôi cá nhân của mình để làm đẹp lòng một ai đó?

Đúng như người ta nói, khi yêu ai thì mình cũng nên thay đổi để phù hợp với người đó nhưng riêng tôi thì không vì nó liên quan đến vấn đề tự tôn, tự trọng nữa. Có người chửi tôi khùng vì tôi chỉ biết giữ mối quan hệ làm ăn với một người trong số 10 người bên cạnh. Đó là quan niệm của người ta, riêng tôi chỉ cần một người biết chia sẻ khi mình cần là đủ.

- Làm thế chẳng khác nào anh rất tính toán trong việc gìn giữ mối quan hệ xung quanh mình?

Không phải tính toán mà đó là sự chọn lọc trong tình bạn. Trong tình yêu, khi không còn cảm giác với người này, tôi có thể tìm và yêu người khác nhưng trong tình bạn, tôi phải tìm người sẵn sàng sống chết vì mình.
 

“Chưa ai bảo nhìn mặt tôi xảo trá!”

- Trò chuyện, tôi thấy anh rất mạnh miệng. Vậy anh nghĩ sao khi có người nói Trung Dũng không biết tận dụng khả năng ăn nói mạnh miệng để có nhiều phát ngôn gây sốc chú ý?

Nói thẳng với anh, tôi là thằng khờ nhất trong đám bạn. Tôi khờ không biết nói sốc, vì nói gây sốc không phải là bản tính của tôi. “Sinh nghề, tử nghiệp”, cái gì cũng có tai nạn nghề nghiệp thì mới trưởng thành. Cũng như người làm xiếc sẽ bị một lần phải té, kẻ múa lửa một lần bị lửa đốt thì diễn viên cũng phải một lần bị scandal này nọ. Tôi đã bị một lần nói “hớ” và đó cũng là lần cuối trong đời nên tôi sẽ không nhắc lại nữa.

- Từ khi nào anh biết mình là người sống thẳng?

Từ nhỏ tôi đã biết mình là người hay nói thẳng. Đến ba mẹ cũng không hiểu tại sao tôi làm được và sống với nghề tới bây giờ vì tính tôi không nhẹ nhàng, không dễ vui vẻ và không biết lấy lòng người khác. Tôi là vậy, nhưng bù lại tôi nỗ lực hết khả năng và biết cố gắng dù khó đến mức nào.

- Người sống thẳng thường nói thật, nhưng anh được khen là người khôn khéo nên người ta vẫn có thể hoài nghi anh sẽ nói dối trong một lúc nào đó. Anh nghĩ sao?

Ai nói tôi khôn khéo là họ chưa hiểu tôi. Nếu biết coi tướng, họ sẽ không nghĩ tôi xảo trá đâu. Chưa có người lớn tuổi nào nhìn mặt bảo tôi xạo. Có thể nhìn mặt tôi dữ nhưng tôi cười hiền, cương trực nên chơi với tôi yên tâm. Tôi chưa bao giờ phát ngôn hay làm gì xạo với ai. Tôi có bao giờ lên báo nói đi làm từ thiện đâu. Điều quan trọng vẫn là từ thiện trong ngôi nhà của mình, làm tốt với ba mẹ mình. Còn tuyên bố gây sốc, hình ảnh của tôi được công chúng biết đên bao năm qua đã là quá rồi, còn gì gây sốc nữa.

- Thế anh nghĩ mình đã nổi tiếng ở mức nào rồi?

Sự nổi tiếng không có giới hạn. Nổi tiếng là khi nào cả thế giới đều biết. Hiện tại mình đang sống ở đất nước không lớn, sự nổi tiếng liệu có mấy người biết.

- Nhiều người đo mức độ nổi tiếng bằng số lần tên mình xuất hiện trên google. Anh thì sao?

Fan của tôi chủ yếu là người lớn tuổi nên họ sẽ không thường xuyên lên mạng đâu. Họ tuyệt vời và tôi rất trân trọng họ. Bản thân tôi dở về internet lắm. Tôi không có facebook, không có trang web cá nhân. Tôi chỉ lên mạng để trả lời e-mail, đọc vài bài báo hay rồi thôi.

Có nét đẹp mà người khác không có!

- Hiện tại anh đang tham gia phim nào?

Hạnh phúc mong chờ. Đây là bộ phim truyền hình dựa theo tác phẩm văn học cùng tên được mua bản quyền bên Trung Quốc. Cái hay của Hạnh phúc mong chờ là phản ánh mối quan hệ đời sống gia đình y chang Việt Nam. Tôi tin phim sẽ lấy nước mắt khán giả về tình mẫu tử. Có lẽ đây là phim làm tôi tốn nước mắt nhiều nhất. Tôi dễ khóc trên phim nhưng ngoài đời thì không, kể cả tình yêu.

- Phim dựa theo tác phẩm văn học Trung Quốc nhưng tôi lại có cảm giác phim hơi mang mùi ướt át rất Hàn Quốc. Vậy mà trước đây anh bảo mình rất ghét dòng phim thần tượng Hàn Quốc?

Không phải ghét mà là tôi không thích xem. Không xem vì tôi không thích cách diễn của họ chứ bản thân họ diễn rất tốt.

- Việc anh không sở hữu ngoại hình không Hàn Quốc có phải là một lí do?

Vậy là anh lầm to. Điều này xin nói thẳng, tôi biết mình không đẹp nhưng tôi tự tin vào ngoại hình của mình. Tôi nghĩ mình có nét đẹp mà người khác không có. Đó là nụ cười duyên, khuôn mặt chữ điền và đôi lông mày rậm. Tôi tự tin rằng đến 45 tuổi mình vẫn có thể đóng vai “kép” ngon lành.

- Và anh luôn tự tin để không cần một lần nghĩ tới hai từ “dao kéo”?

Về diễn viên Hàn Quốc, tôi không phủ nhận chuyện họ đẹp nhưng những nét đẹp đó hơi giả. Riêng tôi, cha mẹ sinh sao tôi để vậy.

- Tóm lại là anh tự tin mình đẹp đủ xài?

Tôi chỉ lạ và nhìn đàn ông thôi.
 

Không muốn chết vì đồ ăn không đảm bảo!

- Trông anh rất nam tính, vậy anh có chút nào lãng mạn?

Con người tôi lạ lùng lắm, nhìn bặm trợn, thô kệch thế này nhưng bên trong mềm mỏng. Trong tình yêu, tôi thích có cuộc tình có nhiều sóng gió hơn. Tôi biết cách chinh phục người mình yêu bằng những món ăn do chính tay mình nấu. Nhìn tôi vậy nên chẳng mấy ai tin tôi rất sành trong chuyện bếp núc. Tôi nghĩ mình nấu ăn ngon như chính khả năng diễn xuất của mình vậy. Nói chung, sở trường vẫn là nấu ăn.

- Giỏi chuyện bếp núc nên chẳng mấy khi anh bị bỏ đói?

Tôi ít khi ăn cơm đoàn phim. Vì sức khỏe, vì không tin tưởng thực phẩm, vì đoàn phim hay bị trúng độc nên tôi ít khi ăn cơm của đoàn.

- Anh từng ăn cơm bụi chưa?

Thời sinh viên thì có nhưng kể từ khi mua nhà vào năm 2000 và có bếp nấu ăn, tôi đã từ giã cơm bụi.

- Anh có kén ăn?

Tôi không kén ăn, cái gì tôi ăn cũng được nhưng phải sạch. Riêng cá biển, gà công nghiệp thì tôi không ăn. Tôi chỉ ăn cá đồng thôi. Tôi chỉ ăn cá biển với điều kiện tôi phải ra tận biển và thấy nó còn sống trước khi bị làm thịt. Tôi kỹ tính lắm, có thể tôi sẽ chết nhưng tôi không muốn chết vì đồ ăn không đảm bảo. Tôi quý cơ bụng, quý cái bụng. Nó không có tội tình gì.

- Anh có dễ ăn những món ăn do người khác nấu?

Cũng tùy khẩu vị . Có lần ra quán kêu món ăn nhưng tôi trả tiền ngay khi họ mang thức ăn ra vì tôi không ăn nổi. Nếu ăn một món quá tệ, thà về ăn mì gói sẽ tốt hơn. Không phải là tôi đang sỉ nhục họ mà do tôi không thể cho làm tổn hại sức khỏe mình. Để có cơ bụng, giữ dáng người ở tuổi này không dễ. Tiền, đồng ý tôi cũng tiếc nhưng thà về nhà ăn cho lành.

- Nhiều người bảo đàn ông giỏi chuyện bếp núc thường ít nam tính!

Hoàn toàn sai bét, vậy đàn ông phương Tây không nam tính à? Sự nam tính không thể hiện chỗ mạnh bạo bên ngoài. Nam tính là biết chịu trách nhiệm và đương đầu với tất cả, chịu phần lỗi về mình chứ không phải phủi bỏ sai lầm. Ai nói mình nam tính hay nữ tính tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm họ có tốt hay không thôi. Sự nam tính thể hiện bên trong trái tim, nhiều người nhìn yếu đuối nhưng họ thực sự mạnh mẽ lúc gặp sóng gió. Có người nhìn rất đàn ông nhưng lại ích kỷ, nhỏ nhen thì có nên gọi là đàn ông không?

- Anh có lời khuyên nào tới những đàn ông thích xem chuyện bếp núc là niềm vui?

Tôi rất ủng hộ. Hồi nhỏ tôi thấy ba, anh trai mình nấu cũng không có ý kiến nhưng sau này thấy gia đình có vợ chồng cùng nấu sẽ rất vui nên tôi thích. Tôi nhớ về gia đình mình nhất là những món ăn do mẹ và ba nấu. Thường thì khi đàn ông vào bếp sẽ được con cái tôn sùng còn hơn tôn sùng mẹ nữa.

- Anh giống ai trong gia đình ở năng khiếu nấu ăn?

Thật sự tôi cũng không biết giống ai, chắc giống mẹ vì tôi thương mẹ hơn (Cười).

- Chắc do lúc nhỏ anh bị ép nấu cơm sớm nên mới giỏi chuyện bếp núc?

Không phải ép mà vì thích nấu cơm, thích nuôi trâu bò, heo gà. Kể anh nghe chuyện chưa từng kể thế này. Năm 7 tuổi tôi đã biết đỡ đẻ cho heo. Do con heo mẹ đã không tự đẻ được trong khi mẹ tôi lại vắng nhà nên tôi và bố phải lo cho heo sinh đẻ. Hôm đó do tay của ba lớn quá nên không thể đưa vào tử cung của heo mẹ để trực tiếp lấy heo con ra. Thế là tôi phải trực tiếp đưa tay mình vào bụng heo mẹ để móc con heo ra. Tôi đã tự tay cắt rốn, bồng bế cho con bú sữa nữa. Chúng như những người bạn thân thiết với tôi lúc bé.

Chưa có đối thủ nhậu trong nghề!

- Anh vượt qua phiền muộn trong cuộc sống bằng cách nào?

Chả có gì cần phải vượt qua vì những thứ xảy ra trong một ngày với tôi rất nhẹ nhàng. Trừ bản tính nóng tính, đôi khi không kiềm chế được sự nóng tính của mình, còn lại tôi luôn biết cách kiềm chế trong công việc. Nếu mệt mỏi, tôi xả stress bằng cách tập thể hình, tập Yoga hoặc ngủ miệt mài chẳng hạn.

- Thế còn nhậu thì sao, nhậu cũng là thú vui của anh chứ?

Tôi nhậu rất giỏi. Hiện tại tôi chưa có đối thủ trong nghề về khả năng nhậu.

- Anh có hay ngồi một mình tự nhậu?

Có chứ, tôi tự nhậu ở nhà. Đôi khi tôi ngồi nhậu một mình và uống hết một chai rượu vang.

- Đó có phải là một trong những cách anh đang hưởng thụ cuộc sống?

Đó là cách đơn giản nhất của tôi. Tôi hưởng thụ cuộc sống theo cách an phận nhất. Tôi cũng thích xe hơi, thích biệt thự, nhưng sức tôi tới đó nên tôi biết chấp nhận để sống thảnh thơi. Nói chung tôi cảm ơn cuộc sống này.

- Anh mắc nợ cuộc sống nhiều nhất về vấn đề gì?

Nợ tình thì có nhưng nợ tiền thì không. Hiện tại tôi vẫn còn nợ tình một người mà chưa có câu xin lỗi.

- Tóm lại, nếu cuộc đời anh là một bộ phim, anh muốn bộ phim này kết thúc bằng một cảnh bi kịch ý nghĩa đầy cảm động và khán giả sẽ phải khóc hay chỉ là một màn hài kịch ý nghĩa nhưng không kém sự vui nhộn?

Tôi muốn một kết thúc cũng không phải vui vẻ, cũng không phải buồn. Tôi muốn cảnh cuối cùng đó là lúc đó mình ở phim trường và tôi được khóc vì vai diễn mà tôi đang đóng vai chính. Nói chung, cảnh bi cũng có cái hay vì người xem khóc rồi họ lại cười. Tôi thích sự sâu lắng, nhẹ lòng và tâm hồn tỉnh táo. Nói chung đó là cảnh giọt lệ rơi ra nhẹ nhàng nhưng thoải mái.
 
Theo Vietnamnet

Xem ý kiến bạn đọc

Danh sách comment