Nhắc tới gia đình, tới những người vì hắn mà liên lụy, Luyện bật khóc. Hắn chỉ vui mà cởi mở khi tôi nhắc đến các mối tình đã qua...
Buổi sáng mùa đông trời se lạnh, Lê Văn Luyện ngồi trước chúng tôi trong Trại giam tạm giam Công an tỉnh Bắc Giang. Gương mặt hắn lì lợm, một chút bất cần thoáng trong từng câu trả lời, chủ yếu là “em không biết”, “em chả có gì để nói”. Chúng tôi không nhắc lại chi tiết vụ án hắn đã gây ra, nhưng có đề cập đến một cách khái quát.
Hắn cũng không tỏ bất cứ một thái độ nào khác biệt, bình tĩnh, không vui cũng chẳng buồn. Hỏi hắn, với tội trạng của mình, hắn thấy mức án nào là phù hợp, Luyện không ngần ngại: “Tội của em, bắn cũng được”. Nhắc tới gia đình, tới những người vì hắn mà liên lụy, Luyện bật khóc. Hắn chỉ vui mà cởi mở khi tôi nhắc đến các mối tình đã qua, cả mối tình đơn phương dang dở.
“Tội của em đáng bắn lắm”
Lê Văn Luyện nói ít, nói bé và thường quay đi hoặc cúi gằm mặt xuống không muốn cho tôi chụp ảnh. Tính đến hôm nay, Luyện đã có thời gian hơn 3 tháng nằm sau song sắt, nếm cơm tù. Chừng ấy thời gian đủ để hắn hiểu cái giá phải trả cho việc phạm tội dã man của mình. Nhưng nhìn hắn không suy sụp hoặc đã qua giai đoạn suy sụp, trông hắn giờ béo trắng. Luyện kể rằng, ở trong trại tạm giam, hắn ở cùng các bạn tù, mỗi người một kiểu phạm tội khác nhau, trộm cắp, cướp giật, ma túy, loại nào cũng có nhưng không có người nào gây ra vụ án dã man như hắn.
Có bạn tù hỏi hắn bị bắt vào đây vì tội gì, khi nghe hắn kể lại vụ án mà chính hắn là “tác giả”, nhiều kẻ cũng từng vào tù ra khám, ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà cũng phải xanh mặt vì sợ. Có kẻ hỏi Luyện, sao lại giết trẻ con, đứa trẻ có tội tình gì đâu, chỉ cần nhét giẻ vào mồm là nó không khóc nữa, Luyện bảo, chính lúc ấy hắn cũng bị cuống, đầu óc không còn biết gì nữa nên hắn đã xuống tay tàn bạo.
Vụ án mà Luyện gây ra, không chỉ ảnh hưởng xấu tới xã hội mà ngay cả những kẻ đồng cảnh ngộ trong tù như hắn cũng không thể chấp nhận nổi. Bạn tù bảo hắn dã man, hắn không phản đối.
Nhiều đêm nằm nghĩ lại hành động ác độc của mình, Luyện cũng rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Còn nhớ, ngay đêm đầu tiên bị bắt đưa về Trại tạm giam Công an tỉnh Bắc Giang, khi được hỏi, Luyện đã thừa nhận trước các anh công an và cả các nhà báo, rằng hắn rất thương em bé bị hắn sát hại. Lúc đó, một giọt nước mắt dường như đã tràn ra khóe mắt hắn.
Nhưng đến ngày hôm nay, dường như mọi chuyện đã trở lại bình thường với hắn. Hắn dửng dưng kể lại vụ án, thậm chí khi hỏi, có muốn xin lỗi hay nói gì với gia đình nạn nhân không, Luyện nghĩ một lúc rồi im lặng lắc đầu.
Nhắc tới gia đình, đặc biệt là mẹ và những người thân vì hắn mà dính vào vòng lao lý, Luyện thoáng một chút bùi ngùi, hắn lí nhí: “Em muốn mọi người tha lỗi cho em”. Trước đây, khi còn chưa xuống Hà Nội làm thợ, sáng nào hắn cũng giúp bố mẹ làm thịt lợn rồi mang ra chợ cho mẹ bán.
Công việc ấy quen thuộc với Luyện và hắn kể, một mình hắn cũng có thể làm thịt được một con lợn. Nhà ông bà nội ở ngay gần đó nhưng cả năm có khi hắn mới vào thăm ông bà vào ngày Tết, Luyện biện minh: “Em đi làm suốt ngày nên ít gặp ông bà chứ không phải là không đến thăm”. Điều mà hắn cảm thấy ân hận nhất với gia đình bây giờ là chuyện thằng Long – em trai hắn bỏ học vì không chịu nổi áp lực của dư luận. Lần thứ hai trong cuộc trò chuyện, tôi thấy mắt hắn rưng rưng, rất lâu hắn mới nói: “Thằng Long nhà em học khá, chị có thể giúp em khuyên nó đừng bỏ học được không?”.
Và cả thằng em út nữa, khi gia đình hắn tan tác mỗi người một nơi, đứa em út mới 4 tuổi phải đi gửi ở một nhà họ hàng cách đó khá xa vì sợ gia đình nạn nhân bức xúc. Không biết giờ này, cậu bé vô tội ấy đã được mẹ đón về chăm sóc và ngôi nhà của Luyện giờ đã ấm tiếng người chưa hay vẫn cửa đóng then cài như cũ.
Mới đây, hắn được luật sư thông báo, với tội lỗi của hắn, sẽ bị xử tối đa là 18 năm?
Và Luyện cũng hiểu, sở dĩ hắn không thể bị khép vào hình phạt cao nhất vì hắn chưa đủ 18 tuổi cho đến lúc gây án. Thế nên, Luyện tự phán xét mình: “Tội của em đáng bắn lắm, 18 năm là quá nhẹ”. Lý giải cho tất cả những tội l�