Đớn đau vụ trai 9X ít học “mọc râu xanh“ với bé gái con cậu ruột
Cúi gằm mặt xuống trước vành móng ngựa, bị cáo nấc nghẹn trả lời không ra tiếng sau mỗi lần nghe HĐXX hỏi. Hành động như thế, không phải vì bị cáo quanh co chối tội, mà nó thể hiện sự thiếu hiểu biết về pháp luật lẫn cả nhận thức về đạo đức xã hội của bị cáo.
Huỳnh Văn Cảnh (SN 1993, ở ấp Cạnh Đền 1, xã Vĩnh Phong, huyện Vĩnh Thuận, tỉnh Kiên Giang) là con út trong một gia đình có tới 5 người con. Bố mẹ Cảnh đều làm thuê, cuốc mướn quanh năm nên gia cảnh nhà này nghèo “rớt mùng tơi” và 5 anh em bị cáo đều không được tới trường như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Năm 2006, cả gia đình Cảnh kéo nhau lên TP.Hồ Chí Minh xin làm công trình ở ấp 1 xã An Phú Tây, huyện Bình Chánh.
Bị cáo Huỳnh Văn Cảnh. |
Trong quá trình làm công việc ở đây, có chị N.T.K.C và con gái là cháu P.T.C.Đ (SN 2006) cùng quê với Cảnh và cũng là anh em bà con ruột thịt với nhau. Thời gian ở với nhau thật ấm áp, nhưng rồi vào một ngày cuối năm 2010, một chuyện tày đình đã xảy ra giữa Cảnh và cháu Đ. khi bé gái này mới 4 tuổi, mặc dù Đ. là con người cậu ruột của Cảnh.
Theo cáo trạng, khoảng 16h ngày 3/11/2010, Huỳnh Văn Cảnh đi làm về đang đứng cạnh đống cột bê tông gần lán trại của công trình thì thấy cháu Đ. từ trong lán trại đi ra. Lúc này, những cảnh phim trụy lạc bỗng chốc kích thích khiến Cảnh nảy sinh ý định hiếp dâm cháu Đ. Thấy vắng người qua lại, Cảnh liền áp sát rồi bế thốc cháu Đ đặt lên đống cột bê tông, giở trò đồi bại.
Khi Cảnh đang thực hiện hành vi thú tính thì chị C. (mẹ cháu Đ.) phát hiện, hô hoán. Sự việc sau đó được chị C. kể lại cho anh rể của Cảnh nghe. Vì quá tức giận, người anh này đã chửi bới, đấm liên tiếp vào mặt Cảnh. Phần vì xấu hổ, phần vì đau, Cảnh bỏ đi và tối mới về lại lán trại. Một ngày sau đó, chị C. đến Công an xã An Phú Tây trình báo vụ việc. Gần 2 tháng sau, Cảnh bị công an bắt giữ.
Với hành vi táng tận lương tâm của mình, Cảnh bị VKSND TP.Hồ Chí Minh truy tố về tội “Hiếp dâm trẻ em” theo Khoản 4 Điều 112 Bộ luật Hình sự với hình phạt đề nghị là 8-9 năm tù giam.
Ngày ra trước vành móng ngựa, Cảnh được HĐXX sơ thẩm TAND TP.Hồ Chí Minh xem xét một số tình tiết có lợi cho bị cáo như màng trinh của người bị hại chưa rách, gia đình Cảnh quá khó khăn nên ít có điều kiện chăm sóc giáo dục Cảnh, bản thân Cảnh cũng không được học hành nên nhận thức còn lạc hậu và đặc biệt bị cáo phạm tôi khi mới hơn 16 tuổi... Do đó, HĐXX chỉ tuyên phạt bị cáo Cảnh 7 năm tù giam và buộc gia đình Cảnh bồi thường cho bị hại 6 triệu đồng.
Sau khi có bản án sơ thẩm, bị cáo Cảnh đã làm đơn kháng cáo lên TANDTC để xin giảm nhẹ hình phạt. Tại phiên tòa ngày 6/1/2012, Tòa phúc thẩm TANDTC tại TP.Hồ Chí Minh đã xem xét và cuối cùng đã sửa bản án sơ thẩm theo hình thức giảm nhẹ cho bị cáo. Theo đó, Cảnh chỉ phải chịu mức án 6 năm 6 tháng tù giam vì do nhận thức bị cáo hạn chế, gia đình khó khăn, đã ăn năn hối cải, tích cực bồi thường thiệt hại cho nạn nhân...
Bản án khép lại trong tiếng thở dài của nhiều người dự khán bởi hoàn cảnh, nhận thức của bị cáo. Họ nhìn theo gương mặt đầy vẻ ân hận của Cảnh. Có lẽ những ngày qua ở trong trại giam, Cảnh đã vô cùng cắn rứt lương tâm về những việc mình đã gây ra với chính đứa em con cậu ruột. Bản án cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh với những ai còn có ý định xem thường sức khỏe, nhân phẩm, tiết hạnh của phụ nữ, trẻ em. Đây cũng là lời cảnh báo về cách chăm sóc, giáo dục con em mình của các bậc làm cha mẹ hiện nay.
Ngọc Quý