Một câu chuyện cổ tích giàu tính nhân văn được viết lên giữa 4 bức tường của trại giam Đồng Sơn (Quảng Bình).
Từ trước tới nay, chuyện những đứa bé được sinh ra trong trại giam vẫn được xem là bình thường, khi mẹ chúng vừa chấp nhận thi hành án, vừa sinh con. Nhưng chuyện về em bé Vũ Thị Lan Anh được sinh ra trong Trại giam Đồng Sơn (Quảng Bình) lại vô cùng đặc biệt, thấm đẫm nhân văn tình đời.
Không như những đứa trẻ khác, cháu là kết quả của quá trình cải tạo miệt mài, luôn dốc lòng hướng thiện của cặp vợ chồng líu ríu dắt tay nhau cùng vào thụ án vì tội buôn bán trái phép chất ma túy. Để tạo nên điều kỳ diệu này, Ban Giám thị trại giam đã phải cân nhắc rất kỹ lưỡng, và được sự đồng ý của Tổng cục VIII. Câu chuyện cổ tích giữa bốn bức tường trại giam được viết lên, chân thực, sống động và thấm đẫm tình người.
Anh Vũ Thảo Hiếu trầm ngâm, cho đến bây giờ, đã 5 - 6 năm trôi qua nhưng anh vẫn chẳng thể quên được những ngày tháng nơi đất trại, không đơn thuần là quãng thời gian đánh dấu sự sa ngã trong cuộc đời, mà đó còn là lúc anh được làm cha, làm chồng một cách đúng nghĩa. Có được điều hy hữu nhưng cũng rất đỗi kỳ lạ đó, anh chị thấy biết ơn Ban Giám thị trại giam Đồng Sơn nhiều lắm, chính họ đã tạo mọi điều kiện khi tiếp nhận lá đơn xin sinh con của anh chị trên tay. Và những ngày tháng thơ ấu của cháu Vũ Thị Lan Anh, dẫu trong đất trại nhưng luôn đủ đầy, thấm đẫm yêu thương. Cháu bây giờ đã là một học sinh tiểu học ngoan hiền ở thành phố Vinh, đang cùng bố đợi ngày mẹ thụ án xong, trở về đặng sum họp, đoàn viên.
Vợ theo gót chân chồng vào trại
Anh Vũ Thảo Hiếu sinh năm 1970 trong một gia đình tương đối khá giả ở thành Vinh. Công tử, lại hào hoa, Hiếu sớm sa vào ăn chơi đua đòi, chểnh mảng học hành; bỏ học theo chúng bạn giao du. Chơi chán, anh xin bố mẹ mảnh đất phía sau bến xe Vinh dựng tạm căn nhà ra “ở riêng”, mở quán nhỏ bán nước, làm nơi tụ hội bạn bè. Trong những ngày sống cảnh độc thân đó, anh đã gặp và đem lòng yêu thương cô gái Nguyễn Thị Phương, quê ở Thanh Hóa, dạt vào Vinh làm thuê kiếm sống. Đầu những năm 1990, khi tình yêu của đôi trẻ đã đến độ mặn nồng, họ làm lễ cưới.
Chị Nguyễn Thị Phương.
Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, khi cuộc sống gia đình chưa tròn nếp thì anh bập vào ma túy. Phát hiện chồng nghiện ngập, cô vợ trẻ Nguyễn Thị Phương như chết điếng, cùng với đó là một lý lịch về chồng với rất nhiều thành tích bất hảo cũng được vạch ra càng làm cho cô đau đớn gấp bội. Phương đã ra sức khuyên nhủ, cầu cứu cả gia đình chồng nhưng Hiếu chứng nào vẫn tật nấy. Nguyễn Thị Phương đã hơn một lần rời xa tổ ấm của cuộc đời mình, nhưng tình yêu đã níu giữ cô. Cũng vì tình yêu mà một thời gian sau đó, từ chán chường cô đã trở thành kẻ đồng lõa với chồng và bạn nghiện của chồng, trở thành kẻ chuyên cung phụng hàng trắng cho các con nghiện trên địa bàn.
Buôn bán thứ hàng trắng chết người này được một thời gian, cả hai vợ chồng đều bị bắt trong lúc đang vận chuyển ma túy. Với tội danh buôn bán, sử dụng và tàng trữ trái phép chất ma túy, Vũ Thảo Hiếu bị kết án 10 năm tù còn Nguyễn Thị Phương 15 năm tù giam.
Hai vợ chồng cùng vào trại, may mắn thay lại cùng thụ án tại trại giam Đồng Sơn. Chính bởi sự may mắn đó mới nối tiếp sự kỳ diệu sau này, ấy là họ đã có với nhau một đứa con trong lúc cả hai vợ chồng đang thụ án.
Đứa trẻ được sinh ra trong trại giam
Anh Vũ Thảo Hiếu kể, 6 năm trời kể từ lúc cưới nhau, anh chị không hề có với nhau một mặt con, cũng bởi anh sa đọa và chỉ biết lấy khói thuốc làm vui. Chính bởi vậy, ngày bị bắt và bị kết án, anh đã vô cùng chán nản. Thậm chí, ngày còn ở trại, ngày lễ tết, thấy bạn tù có người thân vào thăm nuôi, cả hai người đã tủi phận khi chẳng có một ai đoái hoài. Không biết nghĩ dại nghĩ khôn thế nào mà vợ anh, chị Nguyễn Thị Phương đã hai lần quá tuyệt vọng mà tìm cách tự tử, may nhờ có cán bộ quản giáo khuyên bảo nên chị mới từ bỏ ý định. Sau mấy lần chị Phương đòi chết, Ban Giám thị đã tạo điều kiện cho anh chị được gần nhau nhiều hơn theo chế độ thăm gặp, mong hai vợ chồng động viên nhau gắng cải tạo thật tốt. Cứ như thế, được gần nhau, anh chị đã cùng nhau vượt khó khăn, tích cực cải tạo để hưởng sự khoan hồng.
Trong tất thảy những dự tính tương lai, điều họ khao khát nhất vẫn là có một đứa con để làm sợi dây nối tình cảm thêm bền chặt. Khát khao ấy càng cháy bỏng hơn khi nhìn lại mấy năm chung sống, họ đã không làm được điều mình muốn. Giờ đây, tuy điều kiện đất trại nhưng anh Vũ Thảo Hiếu đã rời xa ma túy nhiều năm, sức khỏe lại ổn định. Sau rất nhiều đắn đo, suy nghĩ lẫn dằn vặt, nỗi khát về một đứa con đã lấn át mọi sợ hãi, hai vợ chồng run run cùng viết lá đơn xin Ban Giám thị được sinh con. Nhận được lá đơn, Trại giam Đồng Sơn cũng rất bối rối, việc này chưa từng có tiền lệ, hơn nữa theo quy định của pháp luật, đây là điều không thể.
Nhưng rồi, nhìn ánh mắt khẩn thiết và sự khát khao cháy bỏng ánh lên trong cả hai vợ chồng, đồng thời xét thấy hoàn cảnh của họ cũng đáng thương, cưới nhau gần 10 năm nhưng chưa có con, trong thời gian nhập trại luôn là những phạm nhân chấp hành rất tốt nội quy, quy chế của đơn vị nên Ban đã họp bàn để đi đến thống nhất, là làm đơn gửi lên Cục V26 - Bộ Công an xin ý kiến (nay là Tổng cục Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp). Thật mừng là Cục đã đồng ý. Thế rồi, ngày hạnh phúc nhất trại giam Đồng Sơn, cũng là ngày đáng nhớ nhất của cặp vợ chồng lầm lỗi cũng đã đến, ấy là ngày 28/3/2003 khi cả phân trại KI lặng đi để nghe tiếng trẻ con khóc chào đời giữa niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Hai bố con anh Vũ Thảo Hiếu.
Trải qua bao khó khăn, vất vả và cả đắng cay, tủi hờn, sau cùng anh chị đã tìm được cho mình hạnh phúc chẳng thể lớn lao hơn. Tiếng trẻ con bi bô chính là cầu nối cho tình cảm vợ chồng thêm bền chặt, để anh chị càng quyết tâm cao hơn trong việc phục thiện. Trong thời gian có con, chị Nguyễn Thị Phương được tạo điều kiện làm việc nhẹ nhàng, được ở gần bệnh xá để có điều kiện chăm sóc con tốt hơn. Cháu Vũ Thị Lan Anh, dường như cũng thấu hiểu phần nào hoàn cảnh của mình nên từ bé đến lớn rất ngoan, không hề bệnh tật lấy một lần, cháu lớn nhanh, ngoan ngoãn khiến ai cũng rất mực yêu quý.
Có con, anh Vũ Thảo Hiếu cũng như chị Nguyễn Thị Phương không ai bảo ai, đều quyết tâm làm việc thật chăm chỉ, gắng cải tạo để sớm về với nếp nhà xưa. Ngày vui thứ hai cũng đến khi giữa năm 2007, do cải tạo tốt nên anh Vũ Thảo Hiếu được ra trại, và cháu Vũ Thị Lan Anh lúc này cũng đã gần 4 tuổi nên được phép theo cha về với quê nội ở thành phố Vinh.
Chờ đợi ngày đoàn viên
Anh Vũ Thảo Hiếu cho biết thêm, ngày đón cháu về, bà nội cháu và anh chị em cứ thế khóc ngất. Họ chẳng thể tin được trong tù mà anh chị vẫn làm được cái điều kỳ diệu hơn cả khi ở ngoài đời. Về với xã hội, cháu được sống một cuộc sống đủ đầy, với những điều kiện tốt hơn nhiều so với ngày còn ở trại. Bây giờ, cháu đã là một học sinh giỏi của trường Tiểu học phường Lê Lợi. Đều đặn mỗi tháng một lần, hai bố con lại cùng nhau vào trại giam Đồng Sơn thăm mẹ, và thăm lại các chị, các bác đã cưu mang cháu từ thuở thiếu thời. Chỉ còn một thời gian rất ngắn nữa là chị sẽ về, gia đình đoàn tụ nhưng dù cho chị không thụ án nữa thì gia đình anh cũng sẽ vào thăm trại để tri ân. Nơi đó chính là mái nhà chung, là tổ ấm đã cưu mang, dưỡng dục họ trở thành người có ích cho xã hội.
Anh Vũ Thảo Hiếu giờ đây đã rời xa ma túy, trở thành người bố gương mẫu. Ngoài việc mở quán cà phê 129 trên đường Lý Thường Kiệt, ngay phía sau bến xe Vinh để mưu sinh, anh còn tích cực tham gia công tác xã hội trong “Câu lạc bộ đồng đẳng” của phường Lê Lợi. Anh bảo, làm việc vừa có thu nhập vừa không lãng phí thời gian, điều mà sau hơn nửa đời người anh mới ngộ ra được.
Theo ANTĐ/Đang yêu