Tôi bị người yêu chê vì... không có lông mu
(Phòng the)- Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao không có lông mu lại là cái tội khiến tôi bị anh bỏ rơi.
TIN LIÊN QUAN |
---|
Tôi là một cô gái dân tộc Thái, Sơn La. Tôi xuống Hà Nội đi học và đã ra trường. Tôi không phải tự hào nhưng tôi có một nét rất cá tính nên nhiều người theo đuổi tôi nhưng tôi không để ý đến vì tôi xác định đi học xong lại trở về tỉnh làm nên không muốn dính sâu vào chuyện yêu đương.
Còn chuyện sinh lý thì tôi chưa bao giờ tìm hiểu sâu và điều tôi thấy mình lạ hơn người khác là đến năm 21 tuổi nhưng tôi vẫn không có lông mu, hay lông nách như những bạn gái khác. Nhưng thực tế, bà nội tôi nói “cháu giống bà, bà cũng vậy và vẫn khỏe mạnh đến bây giờ”.
Thời gian đó, tôi gặp anh Chung – anh hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi đều rơi vào tiếng sét ái tình nên nhanh chóng quấn lấy nhau.
Trong một lần đi chơi, hai đứa bị hỏng xe, vì đã khuya nên không còn chỗ nào để sửa xe. Anh đã rủ tôi vào nhà nghỉ và hứa phòng ai người ấy ngủ vì ngoài trời lạnh, anh sợ tôi bị ốm.
Trong khi tôi hân hoan hạnh phúc vì được yêu thì anh tỏ ra chán nản vì "chỗ ấy" của tôi trắng tru. Ảnh minh họa |
Lúc đó tôi cũng sợ chuyện “lửa gần rơm” nhưng rồi điều gì đến cũng đến. Đêm ấy tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Cảm giác của tôi hôm ấy vẫn còn hạnh phúc, lâng lâng nhưng tôi lại nhớ cái cảm giác ngạc nhiên của anh. Nhìn tôi trong trạng thái không mảnh vải che thân anh không hồi hộp hồ hởi mà mắt tròn, mắt dẹt nhìn cơ thể tôi. Lúc đó, tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh hỏi tôi “em waxing à?” tôi nói không và từ bé tôi vẫn như vậy.
Khoảng 5 phút sau, anh hết ngỡ ngàng và chúng tôi đã quan hệ tình dục. Tuy nhiên, từ sau hôm ấy, tôi không thấy anh mặn mà với tôi như trước nữa. Mặc dù anh biết tôi vẫn còn trinh khi đến với anh nhưng cảm giác của anh không phải hạnh phúc mà là lo lắng.
Chúng tôi vẫn yêu nhau và thi thoảng vẫn đi nhà nghỉ. Anh hay hỏi tôi có cảm giác gì không khi ân ái rồi em đã đi khám ở đâu chưa…?
Những câu hỏi của anh khiến tôi thấy tự ái vì căn bệnh không có lông của mình. Tôi lên mạng tìm hiểu thì không có nhiều thông tin về việc không có lông cũng như cách chữa và với tôi thì có lẽ là di truyền nên tôi nghĩ cũng chẳng cần chữa gì cả.
Một lần, anh nói thẳng với tôi. “Anh yêu em nhiều lắm nhưng cứ nghĩ đến lúc ôm em ngủ hay làm “chuyện đó” với em, anh có cảm giác như mình có tội”. Tôi gặng hỏi tội gì thì anh chỉ nói “nhìn “chỗ ấy” của em như của trẻ con. Cảm giác như anh đang làm tình với một đứa trẻ chưa dậy thì”. Tôi tự ái ghê gớm trước những câu nói của anh.
Tôi thất vọng vô cùng và tự đi tìm câu trả lời cho mình. Ảnh minh họa |
Anh luôn miệng nói “Anh yêu em, anh nghĩ em sẽ là một người yêu tốt, người vợ tốt. Anh không muốn lừa dối tôi nhiều vì anh biết sau này anh không thể lấy tôi. Lý do thì vô vàn lắm nhưng không nên nói ra sợ em buồn”. Tôi đoán ra lý do anh chê tôi là vì tôi bị căn bệnh “không có lông mu”. Tôi hận anh và căm ghét tình yêu.
Hai năm sau tình cờ tôi gặp lại anh Chung. Lúc đó anh mới cưới vợ. Anh nói vẫn nhớ tôi và những giây phút chúng tôi ân ái bên nhau và khuyên tôi không nên tự ti vì “chỗ ấy” không có lông mà không dám yêu ai.
Đến bây giờ tôi mới được biết cụ thể lý do anh không muốn ở bên tôi vì không phải anh không yêu tôi mà quan niệm của người dân quê anh “nhà vô phúc mới lấy phải người đàn bà không có lông. Anh nói thẳng rằng sợ vấn đề sinh con sau này của hai đứa và nếu biết tôi không có lông mu thì chắc chắn gia đình anh chẳng ai đồng ý”.
Tôi bằng lòng với câu nói của anh và tôi còn biết có nhiều người phụ nữ cũng giống tôi nhưng liệu họ có bị đàn ông chê như tôi?
- Lương Diệu Hoa (Văn Quán, Hà Nội)