Gửi tác giả bài viết và các độc giả của chuyên mục Tâm sự!
Tôi thật sự thắc mắc về những tình tiết trong cuộc đời bạn mà bạn đã kể ra đây. Tôi không dám nghĩ rằng có lẽ bạn đã nói quá về mình hay có đôi chút phóng đại về những chuyện tình đã qua. Tôi chỉ có thể nói rằng, bạn đã quá đỗi may mắn, bởi sau bao lần vá màng trinh và lừa dối từ anh chàng này đến anh chàng khác, bạn vẫn tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của mình. Cho dù đó vẫn là hạnh phúc của cái ngàn vàng giả dối mang lại.
Tôi nói bạn may mắn không chỉ vì bạn đang có được tình yêu đích thực mà bởi vì những chàng trai đã đi qua cuộc đời bạn đều là những kẻ lắm tiền nhưng ngốc ngếch. Xin bạn hãy khoan nóng giận mà lắng nghe câu chuyện của tôi.
Tôi cũng là một trí thức và tôi cũng xinh đẹp. Chắc là không đến nỗi đẹp khuynh thành đổ nước nhưng cũng có thể gọi là một cô gái sành điệu và ưa nhìn. Sau bốn năm gắn bó với mối tình đầu từ thuở còn cơ hàn, chúng tôi chia tay. Ngày tôi xách vali ra khỏi ngôi nhà chung, tôi hiểu rằng mình thật sự trắng tay.
Suốt bốn năm trời tôi chung sống với anh như vợ chồng không hôn thú, bạn bè, người thân và có lẽ là cả cái thành phố nhỏ bé này đều biết tôi thuộc về anh. Nay cuộc tình chấm hết, liệu tôi còn có thể tiếp tục rong ruổi theo tình yêu mới với cái tàn tạ của một người đàn bà 30 hay không? Tôi biết đàn ông luôn ích kỷ, họ chơi bời, họ vòi vĩnh người yêu phải dâng hiến cho họ nhưng cuối cùng lại chọn những cô gái trinh trắng nhất để làm vợ. Họ nghĩ rằng đấy thực sự mới là những người xứng đáng với họ. Tôi căm hận cái xã hội lúc nào cũng đề cao tiết hạnh đàn bà nhưng lại không răn đe sự hư hỏng đốn mạt của đàn ông.
Suốt một năm trời sau đó. Tôi quyết định đi nghỉ việc và tìm đến một thành phố khác. Tôi không thể chịu đựng hơn nữa những cái nhìn ái ngại pha chút khinh bỉ và đồng nghiệp, của hàng xóm và những lời nói chì chiết nhiếc móc của người thân. Họ coi tôi là người đàn bà bỏ đi. Họ cộp cho tôi cái án danh 30 tuổi và đã từng sống thử để nghiễm nhiên cho rằng đời tôi đã chấm hết, sẽ không bao giờ có ai ngó ngàng đến tôi. Nhưng trong thâm tâm mình, tôi biết mình vẫn còn trinh nguyên lòng tự trọng, vẫn còn chút mặn mà và vẫn sự thông minh sắc sảo để không đánh mất nhân phẩm.
Tôi chọn Hà Nội làm điểm đến. Ở đây đông đúc, ở đây xô bồ và quan trọng là không ai còn biết đến quá khứ của tôi. Tôi nhanh chóng xin được việc làm và thấy con tim dần ấm áp trở lại đủ để cho tôi bắt đầu hành trình kiếm tìm một tình yêu mới. Tôi đinh ninh cho rằng sẽ không ai còn để mắt đến một người đã quá tỏ tường chuyện chăn gối như tôi nữa nên chỉ nhắm đến các đối tượng là người ngoại quốc. Tôi quen cũng khá nhiều người bạn như thế nhưng rốt cuộc chẳng đi đến đâu.
Song nằm ngoài dự kiến của tôi, một anh chàng độc thân người Hà Nội gốc hẳn hoi đã thương thầm trộm nhớ tôi. Anh trạc tuổi tôi, rất chững chạc và nghiêm nghị. Tôi bản lĩnh và do đã quá sành sõi trong chuyện yêu đương nên tôi sớm nhận ra tình cảm đặc biệt của anh. Sau bao lần tôi bật đèn xanh, anh mừng rỡ và vội vã ngỏ lời. Cái khù khờ một cách trí thức của anh làm tôi thích thú. Thầm nhủ rằng anh vẫn còn quá trẻ con so với một người đã thạo mùi tình ái như tôi.
Sau một thời gian quen biết, tôi lo lắng khi phát hiện ra rằng, anh là một con người quá chuẩn mực, có lẽ trong xã hội này, người như anh chỉ còn đến hàng chục. Tuy đã trưởng thành và có ý định xây dựng mối quan hệ lâu dài, anh luôn tôn trọng và tỏ ý muốn giữ gìn cho cả hai đến lúc kết hôn. Những cử chỉ thân mật giữa chúng tôi chưa bao giờ đi xa hơn những nụ hôn và những cái âu yếm. Chính tôi luôn là người chủ động gần gũi hơn nhưng luôn bị anh gạt đi. Anh nóng lòng muốn có tôi nhưng lại kìm nén để kiên nhẫn chờ đợi một ngày thành vợ chồng thật sự. Kể cả lúc hai đứa đi nghỉ mát, tôi rạo rực chờ đợi những cảm xúc thăng hoa từ anh nhưng anh chỉ lặng lẽ nằm bên tôi. Tôi giận hờn trách móc thì chỉ nhận được cái an ủi và lại là lời khuyên nhủ nên chờ đợi từ anh.
Song cũng chính vì vậy, tôi lo lắng đến quặn thắt bởi tôi hiểu rằng anh thuộc tuýp người coi trọng trinh tiết trong khi đó tôi đã từng sống như vợ hờ của một thằng đàn ông khác. Tôi đủ nhạy cảm và tinh tế để hiểu rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận tôi nếu biết được sự thật này. Nhưng tôi cần tình yêu của anh, tôi đã muốn lắm một gia đình sau bao sóng gió và tuổi tác gần kề. Tôi trăn trở suy nghĩ và đủ lý trí để nhanh chóng quyết định sẽ đi vá màng trinh. Tôi đã mất 4 năm rồi vẫn mãi cô đơn thì bây giờ, tôi không dại dột gì mà thú thật để đánh mất tình yêu lần nữa. Ở Hà Nội, dịch vụ này không thiếu với mức giá hợp lý, chỉ với vài triệu tôi đã có thể có một đêm tân hôn hoàn hảo.
Chỉ có điều, tôi lo ngại rằng, đàn ông rất thông minh, họ không chỉ đánh giá lần đầu tiên bằng vài vệt máu mà còn bằng những cảm xúc, những cử chỉ và cơ thể của một cô gái trinh nguyên thật sự. Tôi sợ anh sẽ phát hiện ra tôi là một phụ nữ đã có nhiều năm chăn gối nên ngay lập tức lên kế hoạch tân trang lại nhan sắc, từ chăm sóc da mặt đến massage săn chắc ngực, waxing đến việc học cách diễn các trạng thái của một thiếu nữ lần đầu lên giường với đàn ông. Nói ra thật đáng khinh bỉ cho một người trí thức như tôi, nhưng tôi thậm chí xem nhiều phim sex để học những chiêu bài sao cho giống thật nhất.
Chúng tôi kết hôn. Đêm đầu tiên của chúng tôi diễn ra trong sự háo hức, những cử chỉ vụng về lóng ngóng của anh và tâm trạng hồi hộp pha chút lo lắng của tôi. Tôi ngại rằng không biết mình diễn có thật không, và anh có phát hiện ra điều gì không? Chính vì thế mà anh càng ngây thơ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của tôi. Anh nhẹ nhàng trấn an và luôn miệng hứa sẽ dẫn dắt tôi từ từ khiến tôi không khỏi bật cười chua xót.
Nhưng tôi nhanh chóng hoảng hốt khi phát hiện ra rằng, anh không chỉ làm tình mà còn thật sự là kiểm tra cơ thể tôi. Tôi nhanh trí tắt đèn và diễn các hành động mà mình đã thuộc làu nhằm đánh lạc hướng. Nhưng anh khôn ngoan hơn tôi tưởng, anh cũng dữ dội hơn tôi nghĩ. Sau một hồi khám phá, bỏ ngoài tai những tiếng rên rỉ giả vờ của tôi, anh bật đèn và quát lớn “Đây không phải là lần đầu tiên của em?”. Tôi cuống quýt chưa kịp thanh minh thì đã bị anh tát như trời giáng.
Thật mỉa mai thay cho tôi. Bình thường anh hiền lành đến vậy nhưng lúc đó anh thật sự là một con ác quỷ, sự giận dữ như trào ra khỏi đôi mắt đỏ ngầu. Anh day người tôi và tra khảo, từng bằng chứng anh đưa ra để cho thấy tôi đã là đàn bà từ rất lâu khiến tôi đau thắt tim. Anh rành rõi quá. Tôi những tưởng mình là cáo còn anh chỉ là con nai tơ ngơ ngác nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Tôi đã gặp một người đàn ông đứng đắn nhưng ranh mãnh, anh không hề trẻ con như tôi nghĩ, anh rất sành đời. Anh nhìn vào vệt máu trên chăn với sự khinh bỉ tột cùng. Tôi đau đáu mà không thể khóc. Bởi không có gì đáng để uất ức. Màng trinh giả chỉ là một trong những dấu hiệu cho thấy một cô gái còn trong trắng, và chỉ có những loại đàn ông nông cạn, ngốc ngếch mới chỉ biết nhìn vào mỗi điều đó. Còn chồng tôi, anh khôn ngoan và thông minh hơn so với hàng đại giả rẻ tiền hám của lạ đã đi qua đời bạn.
Không cần nói thì mọi người cũng biết được đoạn kết. Một người đàn ông gia trưởng và truyền thống như anh không bao giờ chấp nhận được một người vợ nhơ nhớp như tôi. Chúng tôi đang ly thân. Anh co lại trong vỏ ốc lạnh lùng và đối xử với tôi bằng tất cả sự coi thường khinh bỉ. Còn tôi, tôi sắp không thể chịu đựng được cho đến ngày ly hôn. Có lẽ tôi lại phải ra đi?