Thứ bảy, 21/7/2012, 12:46 GMT+7

Tôi chán chồng

Lúc tôi bầu bí mệt, anh cũng sẵn sàng kệ tôi ở đó đi với bạn bè. Con ốm nằm viện nhi lão cũng bỏ đấy để đi xem bóng đá với họ, anh sẵn sàng cho ai đó mấy trăm ngàn vì họ khó khăn. Thậm chí còn lấy tiền ăn hàng tháng phải nộp cho mẹ anh để cho ông bạn vàng nào đó. (Quý)

Từ: Quý
Đã gửi: 23 Tháng Sáu 2012 9:09 CH

Tôi có thể ngồi kể những tật xấu của chồng cả ngày cũng không hết, chẳng hiểu sao làm người mà cứ như sắt đá. Chồng tôi là con duy nhất trong một gia đình, thế nên có khi bị cái tính ích kỷ và ỷ lại ăn sâu vào máu và không thay đổi được.

Chúng tôi yêu và tìm hiểu nhau một năm thì cưới, người ta nói yêu và cưới khác hẳn nhau, đúng vậy. Ngày xưa anh sẵn sàng đèo tôi 60km đi học rồi chở về, đến khi cưới xong thì đừng nói là đèo đi đâu đó, thậm chí đến lúc tôi có bầu cũng tự đi, tự về, tự đi khám thai. Đến ngày sinh em bé chồng tôi vẫn đi làm. Tôi chưa nhận được một sự chăm sóc nào của chồng từ khi bầu bí đến khi có con, và con trai tôi giờ cũng vậy.

Bạn bè thì khỏi phải bàn, nó như nguồn thức ăn tinh thần của chồng tôi vậy, tụ tập hàng tuần, thậm chí là hàng ngày. Lúc tôi bầu bí mệt, anh cũng sẵn sàng kệ tôi ở đó đi với bạn bè. Con ốm nằm viện nhi anh ấy cũng bỏ đấy để đi xem bóng đá với họ, anh sẵn sàng cho ai đó mấy trăm ngàn vì họ khó khăn. Thậm chí còn lấy tiền ăn hàng tháng phải nộp cho mẹ anh để cho ông bạn vàng nào đó.

Thôi thì tốt với bạn bè, thương người cũng tốt, nhưng anh lại không thương vợ con, và cả những ông bạn vàng mà anh tốt đó cũng chẳng ra sao. Anh sẵn sàng bỏ 500.000 đồng khao bạn bè trong khi con đang hết tiền mua sữa. Còn hội bạn anh chưa lần nào thấy cho anh vay được một xu trong khi khó khăn hay những khi cần tiền làm ăn, cứ tiền là anh "vợ ơi vay cho anh”.

Tết đến hội bạn anh không thấy sủi tăm một người nào mừng tuổi cho con trai anh, mặc dù trong cái nhóm đấy chỉ có mình anh là mới có con. Mẹ anh nằm viện 2 tuần không thấy một ai hỏi thăm lấy một lời. Trong khi đó anh đi thăm bố bạn ốm, nói thì anh bảo “đồ đàn bà, anh mà như em thì chẳng có bạn mà chơi”. Mình bảo lại “anh phải chọn bạn mà chơi”, anh gào lên “chọn ai, em nói xem” mình có sống cái cuộc sống của anh đâu cơ chứ, làm sao chọn bạn cho anh được.

Việc nhà khỏi phải bàn, chẳng bao giờ thấy anh sờ tay vào thứ gì, về nhà mà thấy nhà chưa kịp dọn anh chỉ kêu là bẩn thế, bừa bộn thế. Đi thì chớ về nhà là anh ngồi máy tính đến khi đi ngủ. Đến cả con trai hơn một tuổi mà anh kêu “yêu thế”, anh cũng chẳng thèm để ý, chứ đừng nói là vợ.

Việc học hành của anh cũng vậy, chẳng hiểu do nhầm lẫn hay bị nợ có 3 môn không được thi tốt nghiệp mà mấy năm trời anh không trả nợ để thi cho xong. Anh cũng không biết tiếc cái công 3 năm học cái văn bằng hai đấy. Trong khi vợ anh vừa phải đi làm, đi học 2 cái bằng tại chức, vừa lấy chồng, vừa chăm con. Giục thế nào cũng không được, nói thế nào cũng không xong.

Nhiều lúc nghĩ chán quá, nhắn tin thì anh im lặng, gửi mail anh không đọc, đến mức nói thẳng anh cũng kệ. Chuyện vợ chồng ở cái tuổi 30 mà được 2 lần một tháng, bây giờ chán chẳng buồn nói, vì nói cũng không thể được.

Tôi đã thử làm hết cách rồi mà anh vẫn như cái tấm bê tông không thể cải thiện. Nếu không có đứa con này chắc tôi không chịu nổi anh mất, mà không nhẽ cứ sống mãi thế này.

Ý kiến của bạn

 
 Thay hình khác
  
Off Telex VNI VIQR
 
Link Site
Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. Tòa soạn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần. Các bài viết gửi về [email protected].
Chủ đề mới
Nhắn gửi người thương
Lien he quang cao