Nhốt vợ trong chăn để... “thả bom”
(Kienthuc.net.vn) - Cãi nhau bao nhiêu lần, giận hờn, ngọt nhạt, lý lẽ đủ cả rồi mà lão nhà tớ vẫn cứ tưng tửng như không ấy. Lúc vợ giận thì lão cười xuê xoa hứa lên hứa xuống, xong lâu lâu phởn chí lão lại làm cho tớ một phát hồn lìa khỏi xác… Lão có sở thích vô cùng quái dị là nhốt vợ trong chăn rồi thả bom.
LTS: Kienthuc.net.vn khởi đăng loạt bài liên quan tật xấu nhỏ - chính là giãi bày những tật khó nói về nửa kia của mình. Chỉ cần chúng ta điều chỉnh thói quen một chút, những khó chịu nho nhỏ trong cuộc sống sẽ không còn. Mời các bạn gửi chia sẻ về tật xấu của vợ/chồng tới email: [email protected]. Bài sử dụng được chấm nhuận bút theo quy định của tòa soạn. |
Cái ngày xưa xửa là xưa ấy, nghĩa là lúc chưa cưới nhau, lão chao ôi là phong nhã, hào hoa. Giờ thì cơ bản 80% vẫn là thế, chỉ trừ mỗi cái lúc lão phởn chí. Eo, kinh khủng!
Lão, ở nhà hay đi làm đều thế, quần áo phẳng lì, đầu tóc mượt mà, nước hoa xức thơm phức. Lão sạch sẽ lắm, sáng ngủ dậy cũng tắm, đi làm về đến nhà lại tắm, nhiều hôm nóng nực, tối trước khi đi ngủ lại tắm.
Tớ thực lòng luôn tự hào có một ông chồng sạch sẽ thơm tho như thế. Đi cạnh lão đến đâu tớ cũng gặp nhiều ánh mắt ghen tỵ của khối chị em.
Ấy thế mà lão lại có cái vụ kia. Lần đầu tiên ngay kỳ nghỉ trăng mật sau đám cưới, lúc hai đứa như đôi chim cu đang đùa trên giường, lão kéo cái chăn trùm lên đầu tớ, tớ còn đang mơ màng sung sướng tưởng lão có âm mưu gì thì lão “ủm” một cái.
Ảnh minh hoạ |
Ối giời ơi, lúc đấy tớ còn tưởng lão nhỡ, nên dù vô cùng hoảng hồn, tớ cũng chỉ nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn. Ai dè, lão đột nhiên cười ha hả, nhìn cái mặt ngơ ngác của tớ rồi cứ thế vỗ đùi đen đét, vừa vỗ vừa cười.
Những lần “ban phát” sau của lão, tớ mỗi lúc một khó chịu hơn.
Ảnh minh hoạ |
Hình như, nhìn cái cảnh tớ bật dậy như lò xo, giũ lấy giũ để cái đống chăn gối, rồi mặt tớ biến sắc, miệng tớ hét gào… lão sướng hay sao ấy, cứ vài bữa lão lại tặng tớ một phát "đại bác", mà cứ nhất định là phải trùm chăn nhốt tớ trong đấy rồi lão mới bắt đầu.
Khi tớ ra nghị quyết cấm, nếu lão tái phạm thì chuyển từ “cấm thả bom” sang “cấm vận” thì lão cười khì khì: “Tiêu hoá tốt, nó mới thế”. Tớ căng nữa, thì lão bảo “động vật nó đi tè để đánh dấu lãnh thổ, anh… thả bom… để đánh dấu em là của anh” - thử hỏi tớ có muốn chết không cơ chứ!
Tớ chưa nghĩ ra cách nào trị lão. Giá mà có cái máy nào thu được cái “hương thơm êm ái” của lão rồi nén lại thành thứ nước hoa đặc dụng, tớ cũng phải đầu tư làm một cái, để sáng sáng xịt lên người lão xem lão còn tự mãn được bao lâu.
Huyền Thanh (ghi theo lời kể chị Hải Anh, Hà Nội)