Tôi là một người từ tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học, rồi sau đó ở lại lấy vợ và lập nghiệp đến nay đã hơn 10 năm.
Hiện vợ chồng đã có hai cháu, một cháu trai hơn 5 tuổi và một cháu gái gần 2 tuổi. Vì gia đình hai bên đều ở quê và đều làm nông nghiệp nên cuộc sống cũng không mấy dư giả để có thể giúp đỡ thêm cho các con, các cháu.
|
Ảnh minh họa (nguồn: Vnexpress) |
Vợ tôi, nhân viên bình thường ở một công ty, với mức lương hàng tháng chỉ chừng hơn 4 triệu đến 5 triệu đồng. Còn tôi, trưởng nhóm kinh doanh của một công ty kinh doanh thực phẩm nên mỗi tháng lương cũng chừng trên dưới 10 triệu.
Cộng cả hai vợ chồng thu nhập hàng tháng cũng được chừng 15 triệu đồng. Sống ở Hà Nội 10 năm nhưng gia đình tôi vẫn phải thuê nhà để ở.
Mỗi tháng tiền nhà hết 3 triệu đồng, cộng với tiền điện, tiền nước, vệ sinh... hết khoảng
600.000 - 700.000 đồng/tháng. Riêng tiền học của hai đứa con, mỗi tháng cũng ngốn gần 3 triệu. Đó là chưa kể tiền sữa, bánh kẹo... mỗi tháng cũng tốn chừng hơn 1 triệu mà hơn thế, chi phí sinh hoạt ở đất Hà Nội này thì chắc tôi không cần nói mọi người cũng đủ thấy vô cùng đắt đỏ.
Vợ chồng tôi phải tằn tiện hết sức nhưng mỗi tháng cũng phải mất chừng 4 - 5 triệu đồng cho chi phí ăn uống. Cũng còn may là bố mẹ ở quê làm nông nghiệp nên hàng tháng vẫn chu cấp khoản rau, khoản gạo.
Vợ tôi thường bảo, dù hai vợ chồng có thế nào thì cũng phải cố chịu để có thể đảm bảo được cuộc sống tốt cho các con.
Tôi không uống rượu, không hút thuốc nhưng làm kinh doanh nên mỗi tháng cũng tốn chừng gần triệu để nộp vào cho chiếc điện thoại di động cầm tay, rồi tiền xăng xe.
Trước mỗi vợ chồng một xe nhưng từ khi xăng tăng giá, nhiều khoản khác phải lo nên vợ chồng tôi quyết định bán đi một chiếc xe, còn một chiếc, cứ sáng sáng bố hoặc mẹ đưa con đi học rồi lại quay về đưa nhau đi làm.
Cũng vì tôi làm kinh doanh nên được vợ "ưu tiên" nhường xe máy cho đi, nhưng thực sự là rất bất tiện. Nếu có việc gì gấp là cả nhà như "loạn" cả lên.
|
Ảnh minh họa (nguồn: Internet) |
Trong cuộc sống ai mà chẳng có bạn bè, ai chẳng phải chi tiêu cho cá nhân. Để có các mối làm ăn, tôi phải quan hệ xã giao nhiều nên những khoản cà phê hay nhậu nhẹt... bắt buộc phải chi ra. Hàng tháng tôi phải chắt bóp lại để tiết kiệm rồi vay mượn thêm mới đủ.
Nhìn mức lương 10 triệu ai cũng tưởng cao, ai cũng nghĩ tôi chắc chắn sẽ no đủ, thừa thãi nhưng thực sự thì tháng nào vợ chồng tôi cũng phải chạy vạy, vay mượn thêm.
Đặc biệt, tháng nào mà có nhiều đám cưới hay công việc gì đó cần đến chi tiêu thì quả thực hai vợ chồng chỉ còn biết nhăn nhó nhìn nhau.
Cũng thêm cái may mắn là những đứa trẻ nhà tôi không hay đau ốm nên đỡ được cái khoản đi viện. Nếu không thì đúng là hai vợ chồng chỉ còn biết nhìn nhau mà khóc...
10 năm rời quê lên thành phố học đại học, lấy vợ, lập nghiệp, lương lên đến 10 triệu/tháng nhưng khi về quê, so với những đứa bạn của tôi, làm công nhân ở nhà với mức lương chỉ 3 triệu thôi thì thực sự tôi thấy hổ thẹn.
Không hổ thẹn sao được, khi mà dù lương họ chỉ được 3 triệu/tháng nhưng họ không phải suy nghĩ, bon chen một cách cực nhọc cho cuộc sống như tôi. Sáng họ đi làm, trưa họ có thể về ăn cơm nhà hoặc ăn cơm ở đó. Nhà cửa có sẵn không phải chịu cảnh đi thuê như tôi.
Ruộng vườn cũng đầy đủ, chăn nuôi, cấy cày, nhiều nhà còn có thể tự lo được nguồn thực phẩm cho mình. Chi phí nuôn con ở quê cũng đỡ hơn rất nhiều.
Nói ra thì nhiều người bảo thế này thế khác hay về quê mà làm nhưng thực sự có ở trong hoàn cảnh của tôi, mọi người mới hiểu được hết...
Tôi không muốn nói nhiều mà thực sự giờ đây, tôi đang cảm thấy thật xấu hổ vì lương 10 triệu/tháng ở Hà Nội không bằng bạn ở quê 3 triệu...
*
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả