(GDVN) - Đó là quãng thời gian căng thẳng, thấp thỏm giữa chúng tôi và các thiếu nữ bị lừa, ép bán dâm trong "động quỷ" để viết đơn cầu cứu...
Thấp thỏm trong “động quỷ”…
Khi ánh đèn điện chỉ còn đâu đó những đốm sáng nhỏ mờ mờ phát ra từ một vài nóc nhà của người dân và con người đang dần chìm sâu vào trong giấc ngủ, thì đó là cơ hội cho chúng tôi tiếp cận trực tiếp với các cô gái.
Và cũng trong thời gian ấy, các thiếu nữ bị lừa ép bán dâm tại nhà nghỉ SM (khu du lịch Đồng Châu, xã Đồng Minh, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình) vẫn phải kiệt sức “làm việc”…
Như đã hẹn trước, đồng hồ điểm 12h đêm, qua sự sắp xếp của anh Hậu (người dẫn đường), chúng tôi sẽ được tiếp cận với 3 trong 4 cô gái bị lừa, ép bán dâm vào trong “động quỷ” này. Để che đi mọi tai mắt nghi ngờ và xác minh mọi nguồn tin, chúng tôi tiếp cận bằng cách đặt lịch “qua đêm” cùng các cô gái, từ đó mới có thể tiếp cận và triển khai kế hoạch giải cứu được.
|
Đôi lúc, chúng tôi cảm thấy lạnh gáy khi ở trong "động quỷ" này. |
Trong căn phòng cũ, ẩm mốc của nhà nghỉ SM, dường như thời gian tắp lự dừng khự lại. Đến 12h10’, các cô gái vẫn chưa “đi khách” về, trong căn phòng nhỏ với mùi nước xịt phòng quyện với mùi nước hoa rẻ tiền càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt, ngột ngạt hơn bao giờ hết. Duy chỉ có tiếng tích tắc, tích tắc của chiếc đồng hồ là chuyển động rõ ràng nhất.
Phía phòng bên, anh bạn đồng nghiệp thi thoảng lại nhắn tin cụt ngủn: “Nếu có động thì tính sao chú?”.
Lạnh gáy chợt nghĩ, một mình cô độc ở cái nơi “động quỷ” này, cho tay lên lồng ngực có cảm giác nhịp tim đập gấp gáp hơn. Từng tiếng động, tiếng nói phát ra, nghĩ quẩn, khiến mọi hoạt động của cơ thể càng trở nên ớn lạnh xuyên đến tận… xương tủy.
“Kêu thật to và nếu kịp thì chạy thật nhanh thôi anh…” – tôi đáp lại nội dung tin nhắn.
12h15’, ở khu vực tầng 1 (quầy lễ tân), đôi ba tiếng nói, cười vu vơ lọt vào trong phòng.
Thời gian dần trôi về khuya, những bước chân nặng trĩu rơi tõm vào trong màn đêm yên tĩnh thêm rõ mồn một.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc… tiếng gõ cửa liên tục giục gọi từ phía ngoài.
Đứng trước mắt chúng tôi, 3 cô gái gật đầu chào với giọng hồ hởi, nhưng cũng không che giấu được thể xác phờ phạc, sắc thái mệt mỏi sau những lần bị ép “bán” xác thịt. Các cô gái đã trở về…
“Vật lộn” với lá đơn tố cáo…
Một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt non choẹt xuất hiện vội vã nấp sau cánh cửa. Anh Hậu mau miệng giới thiệu và dặn dò: “Đây là Hương em nói với anh hôm trước, còn đây là Phấn và Hoan. Có gì anh cứ trao đổi với Hương xong đi, rồi tẹo nữa em bảo Phấn qua chỗ phòng anh sau, không ở đây lâu người ta nghi ngờ đấy”.
|
Cà Thị Hương viết đơn tố cáo cầu cứu đêm ngày 16/9/2012. |
Sau vài phút nhỏ to hỏi han qua lại, Cà Thị Hương (SN 1995, một trong các thiếu nữ tại nhà SM) lộ rõ niềm vui trên khuôn mặt, kèm sự hoài nghi khi bao nhiêu ngày cô kỳ vọng, mong mỏi gửi những lời cầu cứu đến cơ quan công an đưa ra khỏi đây. “Sao các anh lâu thế? Chúng em chờ mãi tưởng các anh không đến…” – Hương quay sang hỏi.
Chúng tôi phải giải thích đã biết chuyện này, nhưng cần bố trí sắp xếp thời gian thích hợp mới có thể gặp được và chấn an Hương sẽ giúp mấy đứa. Thình lình, Hương mở cửa thộc chạy ra ngoài, khiến chúng tôi chột dạ...
Bởi, khi đó ở trong “động quỷ” là sự thấp thỏm, âu lo mà có lẽ chẳng ai có thể yên tâm sau mỗi âm thanh phát ra không xác định được đó là tiếng động gì? Nhất là khi, nếu mà bị phát hiện coi như mọi thứ đã xong!. Nhưng mọi thứ được xóa bỏ trong đầu ít phút sau khi Hương trở về phòng thậm thụt lôi từ túi quần bò sau ra một tờ giấy và nói: “Em đi lấy cái này”.
Dưới ánh điện lòe loẹt, câu chuyện của Hương dường như bị đứt quãng vì cô gái này quay sang “thắc mắc”: “Lâu lắm rồi em không viết, giờ có nhớ nhiều chữ mấy nữa đâu”.
|
Nạn nhân Cà Thị Hương. |
Cô gái nằm thườn trên giường cắm cúi viết. Nắn nót từng chữ, đánh vần từng từ, rồi dừng lại nghĩ và viết trên giấy những dòng chữ ngệch ngoạc, sai chính tả... Nhìn cái tư thế này của cô gái, khiến chúng tôi không khỏi trạnh lòng, thương cảm xót xa(!).
“Vật lộn” sau gần 2 giờ đồng hồ, Hương mới hoàn thành những gì mình muốn gửi gắm bằng lá đơn tố cáo cho chúng tôi nhờ người giải cứu.
Mọi vấn đề của Hương xong xuôi, cô di chuyển sang phòng bên chỗ anh Hậu và Phấn qua phòng tôi để trình bày sự việc của mình. Cũng vì học hành hạn chế và lý do giống như Hương “em không nhớ chữ mấy” nên hơn 4h sáng 16/9, lá đơn của Phấn (Bạc Thị Phấn, SN 1996) mới hoàn thành.
Rất may, vì anh bạn đồng nghiệp đã “giải quyết” xong lá đơn của cô gái Quàng Thị Hoan (SN 1988) giúp không cuộc gặp gỡ của chúng tôi với các cô gái ở trong “động quỷ” không biết sẽ kéo dài đến bao giờ?
Đến 8h, sáng 16/9, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm ra khỏi "động quỷ" an toàn vì được nghe cơ bản những tâm sự riêng của các cô gái và tiếp tục hành trình tìm đến cơ quan chức năng đề nghị giải cứu các thiếu nữ.
*Tên nhân vật đã được tòa soạn thay đổi
Còn nữa...