Dung nhan hạn chế, độ ế càng tăng?
TTO - Hai tâm sự Vì sao tôi... ế? và Có trình độ, không quá xấu, tại sao vẫn ế? đang nhận được nhiều chia sẻ từ bạn đọc. Có không ít lý do để giải thích cho cái sự ế.
Có phải ngoại hình càng "khiêm tốn" thì độ ế càng cao? Nếu rơi vào tình huống đó có thể cứu vãn bằng cách nào? Có phải muốn giảm "độ ế" thì cần mạnh dạn bước qua e ngại "cọc đi tìm trâu"?
Mời bạn đọc theo dõi những tâm sự sau và cùng chia sẻ những trải nghiệm của bản thân về chủ đề này.
>> Vì sao tôi... ế?
|
"Đến bây giờ vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Có những lúc tôi tự hỏi phải chăng duyên chưa tới? Phải chăng mình không được yêu sớm?" - Ảnh minh họa: từ Flickr |
Xin đừng hỏi "bạn gái con đâu?"
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê phố huyện phía Bắc. Cuộc sống gia đình không thiếu thốn về mặt vật chất và tinh thần. Nhưng đến giờ tôi chưa từng yêu một người con gái nào, nhiều đứa bạn cùng trang lứa đã lập gia đình hoặc chí ít cũng có vài mối tình. Còn riêng tôi luôn bị bạn bè chọc: "Già rồi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai". Đôi khi tôi thấy tủi thân lắm.
Đừng ngại "cọc đi tìm trâu"
Điều quan trọng là bạn tieuthugiobui2007@... (câu chuyện Vì sao tôi... ế?) sống thật với bản thân, đừng ép mình hài hước, nói nhiều. Mỗi người có ưu điểm riêng, đôi khi chỉ một nụ cười là đủ.
Là đàn ông, tôi không thích bạn gái nói quá nhiều, hài hước hay đẹp; quan trọng là biết quan tâm người khác, hay cười vui vẻ.
Có lẽ cũng có người để ý bạn mà bạn không nhận ra. Đàn ông không phải ai cũng dễ dàng bộc lộ tình cảm. Bạn nên chủ động "phát tín hiệu" chứ đừng đợi "trâu đi tìm cọc". Hãy tự tin thể hiện hết những ưu điểm.
THANH |
Tôi không đẹp trai nhưng vẻ ngoài cũng dễ nhìn, ăn nói không đến nỗi tệ. Có nhiều cậu bạn học chung xét về mọi mặt đều không bằng tôi, nhưng sao họ vẫn yêu và được yêu một cách trọn vẹn.
Có những lúc tôi tự hỏi bản thân phải chăng duyên chưa tới? Phải chăng mình không được yêu sớm?
Khi còn đi học phổ thông cũng có mấy bạn nữ viết thư tỏ tình hay nói thích tôi. Nhưng với họ, tôi không có chút tình cảm nào. Tôi từng thích một người con gái nhưng cô ấy đã có bạn trai và tôi chọn cách quan sát, giữ khoảng cách cho đến hết những năm cấp III. Và bây giờ cô ấy đã lấy chồng.
Những năm tháng sinh viên, tôi không có tình cảm với bất kỳ cô gái nào. Mỗi khi tết về thăm gia đình, mọi người lại hỏi tôi: "Người yêu con đâu? Sao không đưa về giới thiệu cho mọi người biết? Cứ giấu mãi thế để sau này đùng một cái rồi mang về kêu cưới luôn sao?". Những lúc đó tôi chỉ cố gắng che giấu nỗi buồn và lảng sang chuyện khác, mong ai đó đừng hỏi thêm về điều đó nữa.
Nhiều lúc nghĩ về chuyện ế của mình tôi buồn lắm. Nhất là những ngày lễ, nhìn thấy người ta có cặp, có đôi ra đường vui vẻ nói cười với nhau, còn tôi chỉ lặng lẽ một mình với một chữ "ế" to đùng treo lơ lửng trên đầu. Chưa một lần tôi có được một tình yêu cho tuổi trẻ của mình.
Tôi cũng tham gia các mạng xã hội để làm quen rồi gặp mặt vài cô gái nhưng chỉ được đôi lần rồi chính tôi lại lặn mất tăm. Dường như có điều gì đó khiến tôi không dám có tình cảm và yêu.
Có phải do tôi sợ sự quan tâm hay bị ràng buộc với ai đó? Hay tôi không cảm nhận được tình yêu là gì? Phải chăng tôi không có duyên với tình yêu? Hay tôi không thích con gái? Tôi phải làm sao để tôi yêu và có tình cảm với ai đó?
LƯU TUẤN ANH
1,45m - 56kg nên ế "dài tập"?
Khi ngấp nghé tuổi 30, tôi bị liệt vào “hàng tồn kho” của cơ quan và đứng ở vị trí nhất nhì bảng về "độ ế". Mỗi lần nhận thiệp cưới của bạn bè, tôi lại thấy buồn. Ba mẹ tôi luôn thúc giục tôi chuyện lập gia đình. Họ có biết đâu tôi còn muốn lấy chồng hơn họ nữa.
|
"Mỗi khi mọi người bàn đến chuyện cưới xin là tôi phải… trốn vì sợ mọi người chạm vào nỗi đau của mình" - Ảnh minh họa: từ Internet |
Nhìn qua nhìn lại tôi thấy mình đâu có tệ. Gia đình tôi cũng bình thường như bao gia đình khác. Ba mẹ tôi hiền hòa, anh chị em tôi đều thành đạt, bản thân tôi sống cũng khá nề nếp. Tôi làm việc khá nghiêm túc. Cơ quan giao việc gì tôi đều hoàn thành tốt, có khi xuất sắc nữa. Cuối năm bao giờ tôi cũng có phần thưởng do làm việc đạt hiệu quả cao.
Tôi cũng biết giao tiếp. Mọi người nói rằng ngày nào tôi không đến cơ quan thì cả phòng rất buồn vì thiếu giọng nói ngọt ngào và tiếng cười rộn rã của tôi. Tôi cũng khá thân thiện với mọi người.
Tôi biết nấu ăn, chăm nấu ăn nữa là đằng khác. Tôi không thích ăn cơm bụi nên thường mang cơm nhà đến cơ quan. Mẹ tôi đã già nên tôi đảm nhận việc dậy sớm lo bữa sáng cho gia đình và cơm trưa mang đến cơ quan. Thức ăn tôi nấu cả nhà tôi đều thích, mấy anh chị ở cơ quan nói cũng không tệ.
Mỗi khi mọi người bàn đến chuyện cưới xin là tôi phải… trốn vì sợ mọi người chạm vào nỗi đau của mình. Lúc đó, tôi nhìn lại mình một lần nữa. Tôi thấy mình đâu có tệ, từ gia đình, nghề nghiệp đến tính cách, lối sống.
Cho đến một ngày tôi mới vỡ lẽ ra vì sao mình ế. Chị tôi gặp gỡ một người bạn thân tại nhà. Anh là người thường lui tới gia đình tôi. Cả nhà tôi đều quý anh, thầm mong anh là người một nhà với tôi. Nhưng tận sâu thẳm trái tim mình, tôi chỉ xem anh là anh trai. Anh cũng quý tôi như em gái.
Hôm đó, tôi đang nấu ăn dưới bếp thì nghe lỏm chị tôi hỏi anh: "Nói thật nghe, là đàn ông, ông nghĩ sao mà không yêu em gái tôi? Nó tốt lắm!". Anh này cười cười và nói thủng thẳng: "Vì em gái bà… mập quá!".
Trên thực tế tôi cao 1,45m mà nặng tới 56kg.
PHÚC NGUYỄN (Đồng Nai) |
Bạn đọc thân mến, bạn có từng hoặc đang đau đầu với câu hỏi "Vì sao tôi ế?" khi tự nhìn nhận mình không quá tệ, thậm chí có nhiều ưu điểm?
Mời bạn chia sẻ những trải nghiệm của riêng bạn trong chủ đề này. Bài viết vui lòng gửi về email [email protected] (vui lòng gõ có dấu tiếng Việt, có đầy đủ thông tin tác giả). Các bài viết được đăng sẽ có nhuận bút. |